Chương 27: Hoàng hậu quỷ 9
Edit: Méo
Beta: Cá vừa đẹp vừa dễ thương
Bởi vì linh lực đã hồi phục bảy tám phần nên Thu Mộ cũng yên tâm hơn. Cô đi theo Phỉ Phỉ, sau đó núp trên cây hoa dâm bụt gần phủ tướng quân.
Dưới ánh trăng, đội quân người giấy xếp thành mấy chục hàng đều tăm tắp, con rối nha hoàn cầm chiêng đồng lặng lẽ đứng một góc, dáng vẻ sẵn sàng nhận lệnh.
Một lúc sau, cánh cổng gỗ phủ tướng quân tự động bật mở, kiếm sĩ không đầu bước ra, tay nắm chặt trường kiếm đằng đằng sát khí như đang chuẩn bị cho trận chiến.
Phỉ Phỉ kéo tai Thu Mộ, nhỏ giọng báo cáo: “Trước đây cứ đến Trung thu là sẽ có yêu ma rất lợi hại đến trước cổng phủ tướng quân khiêu chiến, tay kiếm sĩ không đầu và đám người giấy sẽ đấu với bọn chúng. Nhìn những người giấy này mỏng manh vậy thôi chứ đánh nhau cũng ra gì lắm đấy. Mạnh nhất phải kể đến gã không đầu, trước giờ chưa từng thua, có lần gã suýt bị yêu ma chém đứt tay mà vẫn liều mạng cố thủ đến khi đánh đuổi hết đám yêu ma đi.”
“Năm nào cũng tới hả?”
“Dạ, gần như vậy. Nghe lũ yêu ma nói đêm Trung thu là thời điểm nữ quỷ trong phủ tướng quân yếu nhất, dễ dàng cướp được chiếc ô trong tay cô ta nhất. Thật ra đám yêu ma đó cũng cực lắm, kiên trì bao nhiêu năm như vậy mà vẫn đánh trận nào thua trận đó, lần nào cũng tan tác.”
Vậy tức là gã không đầu, con rối nha hoàn và thậm chí cả đội quân người giấy đều là thần giữ cửa của phủ tướng quân. Người ở bên trong phủ tướng quân là Cẩn Nhi, nói cách khác, tất cả những kẻ đang đứng trước cổng đều là người bảo vệ của Cẩn Nhi.
“Là loại yêu ma nào vậy?” Cái đuôi to bù xù của Phỉ Phỉ cứ quét tới quét lui khiến cành lá xào xạc, Thu Mộ bèn nhét đuôi nó vào trong ngực, tránh làm kinh động gã không đầu.
Phỉ Phỉ lắc đầu: “Em không nhận ra.”
Lúc này, trăng tròn đã lên chính giữa bầu trời.
Nhà dân nào đó trong thành bỗng vang lên tiếng gào rống âm u nặng nề, nối tiếp nhau xen lẫn tiếng bước chân kì dị.
Thu Mộ cố gắng phân biệt phương hướng, xác nhận được âm thanh truyền tới từ căn nhà có cái giếng cạn thông với thành Tân An. Quả nhiên, đám yêu ma đã thông qua đường hầm nối liền hai giếng để tiến vào thành Lâm An.
Thành Lâm An được bao bọc bởi kết giới, dù có đào sâu ba tấc đất cũng vẫn bị kết giới trên không làm ảnh hưởng. Mạch đất bị phá, kết giới dưới đất tất có dị động, người bố trí kết giới ắt sẽ cảm nhận được. Người tạo ra kết giới trấn âm này có đạo hạnh cao thâm vượt trội, xem ra yêu ma cũng có phần kiêng dè người này. Muốn tránh chuyện này cũng không khó, chỉ cần chọn một cái giếng cạn cách khá xa rồi nối thông với giếng cạn bên trong kết giới, cố giữ lại mạch đất thì sẽ không dễ bị phát hiện.
Nhưng thành Tân An cách đây những hơn hai mươi dặm, quá xa. Muốn đào đường hầm đến đây quả thật rất tốn sức, nếu không có tên Thổ Địa không rõ thật giả kia và đám yêu tinh chuột giúp đỡ thì chắc chắn không thể hoàn thành. Nhưng tại sao yêu ma lại không chọn cái giếng cạn nào đấy gần thành Lâm An hơn, chẳng lẽ trong phạm vi hai mươi dặm lại không có giếng cạn nào phù hợp ư? Hay là đám yêu ma chọn giếng cạn ở thành Tân An vì mục đích khác?
Nhất thời, Thu Mộ không thể đoán ra.
Cô lại nhìn sang phủ tướng quân, gã không đầu đã nâng thanh trường kiếm chỉ phía trăng tròn, thân kiếm lóe lên ánh sáng âm u, rọi thẳng vào đội quân người giấy.
“Keng”, con rối nha hoàn gõ chiêng đồng.
Đội quân người giấy sống lại, tay cầm đủ loại binh khí.
Trong chớp mắt, làn khói đen mù mịt ào tới trên đường phố vắng tanh.
Sương mù tản đi, đội ma binh mang mặt nạ quỷ xếp thành từng hàng, tay cầm giáo, đằng đằng sát khí hiện ra.
Đám ma binh nhất tề lao về phía phủ tướng quân, tiếng chiêng đồng vang lên, đội quân người giấy nghênh chiến.
Chẳng mấy chốc, tiếng chém giết gào thét vang lên giữa tòa thành hoang vắng.
Một tiếng gầm nghe như chó mà cũng như sói vang lên. Bốn vị tướng của ma giới xuất hiện trên con phố, bốn người này mặc áo giáp đen nhánh, ma khí lượn quanh. Chúng cầm ma kiếm đầu rắn, đầu được vảy đen bao phủ, chỉ để lộ hai ngọn lửa âm u trông như đôi mắt.
Thú cưỡi của bốn ma tướng… Thu Mộ cẩn thận phân biệt.
Đó là loài linh khuyển có kích thước tương đương hổ trưởng thành, bộ lông nửa đen nửa trắng, hốc mắt không có nhãn cầu mà chỉ có hai ngọn lửa.Chúng nhe nanh nhọn hoắt, miệng chảy đầy nước dãi.
Song Sát Ma Khuyển của Ma giới!
Thì ra thứ nhập vào người bà Tần An, cào cô bị thương chính là Song Sát Ma Khuyển, lúc này tận mắt nhìn thấy, Thu Mộ mới vỡ lẽ.
Thu Mộ chưa từng gặp Song Sát Ma Khuyển mà chỉ được xem qua tranh minh họa trong sách “Ma giới chí” ở tiệm cầm đồ. Bởi vì loài này được nuôi ở sâu trong ma cung, vừa hung dữ vừa bảo vệ chủ, vô cùng hiếm thấy nên cô không có cơ hội nhìn thấy bao giờ, bảo sao không nghĩ ra.
Ngay cả bốn vị tướng của Ma giới, Thu Mộ cũng chưa từng được gặp. Nhưng bọn họ thường chinh chiến khắp Lục giới, người đời lưu truyền rất nhiều câu chuyện về họ nên cô cũng được nghe kể kha khá, hơn nữa cô còn xem rất nhiều tranh vẽ họ nên có thể nhận ra ngay lập tức.
Trước mắt không có thời gian để tìm hiểu cách giải độc của Song Sát Ma Khuyển trong cơ thể, Thu Mộ thấy bốn vị tướng cưỡi Ma khuyển thì thoắt biến, xuyên qua đội quân người giấy và đám ma binh đang say sưa chém giết, đáp thẳng xuống trước cổng phủ tướng quân.
Một tay ma tướng nói bằng tiếng bụng với gã không đầu canh giữ cổng chính: “Tên không đầu nhãi nhép còn không mau cút đi, tứ tướng Ma giới bọn ta khinh không thèm động thủ với ngươi.”
Gã không đầu giơ kiếm thật cao rồi vung xuống.
Tứ tướng Ma giới bị kiếm khí mạnh mẽ ép lùi về sau mấy thước.
Bốn con Ma khuyển tức giận gầm gừ nhe nanh, chỉ chực lao vào chiến đấu.
Tay ma tướng vừa cất tiếng cưỡi ma khuyển tới gần gã không đầu rồi vung ma kiếm, kiếm khí lóe lên, bay thẳng về phía đối phương.
Gã không đầu cầm kiếm chống cự, hai phe giằng co chiến đấu.
Ba tay ma tướng còn lại ung dung cưỡi chó quan sát, dường như chẳng thèm coi gã không đầu là cái đinh gỉ gì hết.
Thu Mộ núp trên bụi hoa râm bụt, thì thầm với “dân bản địa” Phỉ Phỉ: “Bình thường Tứ tướng của ma giới không đánh lại gã không đầu à?”
Tứ tướng vô cùng hung ác, ma khí cuồn cuộn, không thể nào lại bị kiếm sĩ không đầu vô danh đánh cho tan tác được.
Phỉ Phỉ đang xem không chớp mắt, vô cùng hăng hái, một lúc sau nó mới rút móng vuốt ra khỏi miệng: “Không, em chưa từng thấy yêu ma nào lợi hại như vậy, bình thường chỉ có đám binh tướng quèn thôi, em nghĩ lần này gã không đầu thua rồi.”
Bất ngờ thay, tay ma tướng đơn độc đấu với gã không đầu đã bại trận.
Không phải pháp lực của ma tướng kém cỏi mà do kiếm trong tay kiếm sĩ không đầu chính là danh kiếm tuyệt thế. Nghe ma tướng nói kiếm đó tên Ly Thương, là bảo kiếm đứng đầu năm binh khí hạng nhất, có kiếm linh hộ thân nên rất dũng mãnh.
Thu Mộ nghe thấy cái tên “Ly Thương” thì giật mình. Trước kia lúc kiểm kê bảo vật của tiệm cầm đồ, cô đã từng thấy thanh kiếm Ly Thương này trong sổ sách. Kiếm Ly Thương vốn là bảo vật của tiệm cầm đồ, không biết rơi vào tay gã không đầu từ bao giờ.
Ba ma tướng vốn bàng quan thấy đồng bọn bị hạ gục thì đồng lòng vây quanh gã không đầu.
Ở phía bên kia, âm thanh vẫn không ngừng, con rối nha hoàn gõ chiêng đồng chỉ huy người giấy giết chết ma binh.
Bên này, bốn ma tướng hợp lực bao vây gã không đầu.
Thu Mộ đứng nhìn từ xa mà vẫn lo ngay ngáy, nếu đám ma tướng thắng thì chẳng phải Ô Thiên Cốt sẽ bị cướp mất hay sao. Thế thì thà để cô mang đi cho rồi.
Bốn ma tướng nhịp nhàng phối hợp, Ly Thương cũng dần không chịu được nữa. Chỉ chớp mắt, trên thân của gã không đầu đã nổ tung thành mấy lỗ hổng to, máu vung tung tóe trước cửa phủ tướng quân. “Cheng”… Trường kiếm đổ rầm xuống đất. Gã không đầu bị ma khí đánh bật lên vách tường, bức tường sụp đổ. Gã bị đất đá vùi lấp, thoi thóp, chỉ còn ngón tay hơi động đậy.
Tiếng chiêng đồng trong tay con rối nha hoàn im bặt.
Đám người giấy sống lập tức mất đi da thịt, trở thành người giấy bình thường không chút sức sống, trải dài hết nửa con phố.
Đội ma binh thu giáo, xếp hàng đợi lệnh.
Bốn ma tướng cưỡi ma khuyển dợm tiến vào phủ tướng quân.
Đúng lúc này, một đám sương mù dày đặc bỗng lan ra từ trong phủ tướng quân vốn giăng kín sương đỏ. Những cánh dâm bụt bay lên, dập dềnh lượn quanh, một bóng hình mặc váy đỏ xinh đẹp dần hiện trong sương, chiếc ô đỏ mười hai nan lơ lửng trên đầu cô gái. Đến khi sương mù chầm chậm tản đi, những cánh hoa đỏ tươi rơi xuống đất, cô gái cũng xoay mặt lại.
Không chỉ Thu Mộ kinh ngạc mà ngay cả Phỉ Phỉ trong lòng cô cũng suýt ngã khỏi cây.
Cô gái dưới chiếc ô mặc váy đỏ thướt tha, tóc dài đen nhánh lẫn vài sợi đỏ tươi. Làn gió nhẹ nhàng thổi qua, mái tóc tung bay bồng bềnh nhưng không mất đi diễm lệ, song gương mặt cô ta lại vô cùng đáng sợ.
Gương mặt đã không còn chút da thịt, chỉ có lớp da vàng vọt khô cằn bao quanh. Trong hốc mắt đen ngòm là đôi mắt to trợn trừng, chằng chịt tia máu, con ngươi xám trắng. Không thấy mũi cô ta đâu, chỉ có chiếc miệng nứt toác đến tận mang tai, dường như có thể nuốt trọn cả con gà sống, hàm răng nhọn hoắt lởm chởm. Chiếc lưỡi đỏ lòm dài ước chừng bảy tám thước thè ra, xoay tròn trong không khí. Tiếng gầm gừ trầm đục không ngừng phát ra. (1 thước = 1/3 mét)
Thu Mộ rất muốn lau mồ hôi, đây chính là Cẩn Nhi?
Ngoại trừ chiếc váy đỏ và chiếc ô đỏ ra thì tướng mạo cô ta hoàn toàn chẳng ăn nhập gì với người mắt thu mày khói trong bức họa. Mĩ nhân xinh đẹp là thế mà lại thành như này.
Nhưng chiếc ô đỏ lơ lửng trên đầu cô ta không hề chê chủ nhân xấu xí. Nó tỏa ra ánh sáng đỏ nhạt, bảo vệ chủ nhân một tấc không rời, chủ nhân đi tới đâu là nó tự động theo tới đó.
Bốn tên ma tướng mỗi người một góc bao vây Cẩn Nhi. Chúng bày trận pháp quỷ dị, nhằm vào chiếc ô đỏ trên đầu Cẩn Nhi.
Đối mặt với sự côngẽkích của bốnảma tướng, CẩnĩNhi hất mái{tóc dài, điênĩcuồng lắc đầu,ĩgào thét thêỹlương rồi laoỳthẳng lên bầuítrời.
Thấy chiếc ôìđỏ trên đầuἵdần lệch đi,ổdường như nhậnừra khó màĭgiữ được chiếcẽô, Cẩn Nhiồbèn giơ bànỳtay gầy guộcĨđập mạnh vàoũđầu mình, muốnằhủy hồn phách.
MộtЇma tướng nhậnĩra ý đồÍcủa Cẩn Nhi,ằbèn vội thu{kiếm, trầm giọngậnói bằng tiếng¹bụng: “Chớ đểɪcô ta hủyĩhồn phách, Ô:Thiên Cốt đãĩhợp thành một²thể với côĩta, hồn phách³vỡ vụn thìặÔ Thiên Cốtìcũng bị hủy.”í
Những ma tướngịcòn lại cũngἵvội thu tayĩlại, ép đốiẩphương đến đườngícùng, để rồiùcùng hủy diệtĮvới chiếc ôẻđỏ không phảiậlà mục đíchỉcủa chúng.
Cẩn Nhiỹthấy ma tướng°không công kíchènữa thì bỏɩtay khỏi đỉnhưđầu, há miệngõgào thét khôngỉngừng, như muốnĩnuốt chửng đámùyêu ma bêníngoài.
Bốn ma tướngâcũng bàn bạcỷđối sách, làmḽthế nào đểìlấy được ÔḷThiên Cốt mộtụcách an toàn.
Tứ¸tướng dùng tiếngễma, xì xàịxì xồ làmἶThu Mộ chẳngĩhiểu gì hết.
Rấtơnhanh sau đó,õbốn ma tướngìlại bày raùtrận pháp lúcềđầu, hiển nhiênĨbọn họ đãịnghĩ ra đốiăsách. Tất cảòđồng loạt vứtêbỏ ma kiếm,Ĩhợp lực dùngỉma khí trongɨlòng bàn tay:từ từ tiếpđcận Mộc Cẩn)Nhi đang gàoỵrú giãy giụaồtrên không trung.
Maἶkhí tự lại³giống như chiếcἶmóng vuốt khổngălồ bao vâyơMộc Cẩn Nhi.ɩCô ta lậpḽtức không thể]động đậy, chỉḻcó thể liềuímạng gào thétỵvô cùng thêìlương, chiếc ôÏđỏ trên đầu‹cũng lay chuyển¹theo.
Một giọng nói]trong trẻo bỗngītruyền đến từởtrên không: “Người,ta dù saoἰcũng là confgái, bốn ngườiủMa giới cácìngười hợp lựcẽtấn công mộtùcô gái màìkhông thấy mấtįmặt à?”
Vừaīdứt lời, haiỷvị tiên nhânἴtừ trên khôngĭđáp xuống giữaĭđám người giấy,}một trắng mộtɪđen.
Cổ Vị Trìívận áo trắngìphiêu bồng. Anhễta dùng tiên)khí thổi ngãạđám người giấyịrồi sải bướcḻtới gần cổngỡphủ tướng quân,àthấy bốn maítướng chỉ ngây]ra trong giâyởlát, không cóẳý thu tayïthì lạnh lẽoýcất giọng: “Đámắtạp chủng Mafgiới các ngươiɩcòn không ngừngỉtay.”
ɗՌ yennhishark.wordpress.com റ ỵㄠõ ỰՑツ
Song SátíMa Khuyển ngheĭthấy hai chữítạp chủng thìЇđua nhau sủa,étiếng gầm gừ,đinh tai nhứcἰóc. Ma khuyểnľtuy là maâthú nhưng lạiởhiểu tiếng người,ịchủ nhân bịểnhục mạ, bọnơchúng thấy rấtíchướng tai.
ɷЏ yennhishark.wordpress.com ฅ Ạㄤن ủΦㄥ
Thu Mộἰlặng lẽ quanỏsát, trên tránícon chó sủaḹhăng nhất cóḽdấu vết bịĩthiêu, chính làİcon yêu maìđã đánh nhauỉvới cô lúcểtrước.
عΘ copy làm chó ahihi ഴ ệゼ۩ ịЇㆉ
Cổ Vị Trìớkhông hề sợởđám yêu mađtrước mặt, từngĩbước đến gần,ọcuối cùng dừngỳở trước cổngểphủ tướng quân.,Quạt hoa đàoịkhẽ phất, vàiĩtrăm người giấyịbay lên khôngắtrung, dừng ở,trên đầu bốn:ma tướng: “Cònơkhông buông tayệlà bản tiênfđộng thủ đó.”ľ
ǒϮ đi copy nhục-vãi-lìn ჴ Ắダɓ ỂՔㆈ
Bạch Ma cũngịđi xuyên quaổđám ma binhìxếp hàng thẳngftắp. Được nửaổđường thì bịḹcản lại, gươmứđá trong tayẳrời vỏ, mấyáchục ma binhìlập tức biếnìthành tro bụi.²Sau đó, anhổta thoắt biếnồđến bên cạnh:Cổ Vị Trì.
ůѠ yennhishark.wordpress.com ຕ Ṧㅊộ Ḹụゾ
Một)tên ma tướngẳnhận ra haiἴngười, cất giọngĬnói: “Thượng tiênįCổ Vị Trì,°Thượng quân BạcháMa dưới trướngìThiên Quyết.”
¨Ի yennhishark @ wordpress.com ๖ Ữㄫʘ ÕϪㄶ
CổĨVị Trì pheốphẩy quạt hoa¸đào, đáy mắtăcất giấu sát(khí, song giọngảđiệu lại hếtựsức nhẹ nhàng:ļ“Ngay cả rácùrưởi dưới Maĩgiới cũng nhậnἶra hai vịềtiên nhân bọn{ta, xem raầdanh tiếng củaÏbọn ta cũngîkhông tệ. Lầnắnày được diệnἶkiến bản tiênľlà may mắnỵcủa các ngươi,íkhông cần nóiịnhảm nữa, lênỳcả đi, đểắbản tiên luyệnỉtay.”
ěϱ đi-copy nhục~vãi~lìn വ Ỗㄻ< Ṁ!デ
Hai tênâma tướng khôngỵchịu nổi nhụcửmạ, vừa mớiἶcưỡi ma khuyểnútiến lên mộtɨbước thì bị²ma tướng cầmỉđầu cản lại:ļ“Ma Tôn cóἴlệnh, chuyến nàyĩkhông được làmɪrùm beng, rútốlui.”
è5 copy làm.chó ahihi ษ Ḣぃɠ ủ-ㅺ
Dường nhưἱbốn con maɪkhuyển vẫn cònἶkhông cam lòng,ἷchúng nhe răngἲtrợn mắt chảy(nước dãi nhìnỳhai vị tiênônhân trước cổng,âbị tứ tướng¹xua mới quayἱđầu lại đi.
úՖ copy làm chó ahihi ອ ọㅍ٩ ủΕㄞ
Con(ma khuyển bịĬthương cảnh giácẻliếc về phíaúcái cây ThuựMộ đang ẩnἶnáu.
ǻՇ ao nhà Cá თ ὄㅌā Ṷ-ヅ
Thu Mộ căng³thẳng, cũng mayĬnó bị maḽtướng điều khiểnĩhướng đi, lúcõnó định laoôlên thì đãòbị ma tướngìcưỡi đi mất.
ẽЉ ao.nhà.Cá Ⴜ Ṃㅍʕ Ḕ%ㅹ
Maļbinh trước phủîtướng quân cũngệbiến mất chỉửtrong nháy máy.
ɗΕ ao*nhà*Cá ภ ặテڠ ὸỒㄵ
Thấyểbốn ma tướngổsắp nhảy xuốngĩgiếng cạn, BạchểMa chợt diầchuyển đến chắn³trước mặt chúng,İtay siết chặtḹgươm đá nặngἷnề, trầm giọngựnói: “Hôm nayõlà Tết Trungồthu của nhânἶgian, để tránhỉlàm hại dânèchúng vô tội,ἴbản tiên sẽỉkhông động thủIvới các ngươi.ổCác ngươi cóắthể quay vềĩthông qua cáiịgiếng đó đểἵtrở lại thànhÏTân An, nhưngákhông được làm°hại bách tính.ỏNếu mảy mayîcó bất trắcἵnào thì gươm]đá của taémột khi đã]ra khỏi vỏ,ạđầu người đầuúchó các ngươiỉtất rơi.”
ửΕ yennhishark.wordpress.com ณ Ồㅹɥ Õ6ㄺ
Tứ(tướng kiềm chếfcơn phẫn uấtftới cực điểm,{nếu không phảiẽsợ nghịch ýởchủ nhân thììchắc chắn chúngĺsẽ đấu mộtĪtrận đã tayĬvới hai gãļtiên ngạo mạnỉnày.
ʒu ao-nhà-Cá ฦ úㄦɦ ἇՄㄝ
Cuối cùng, bốnĩma tướng cưỡiẹma khuyển địaẫngục, biến mất:bên miệng giếng.
µΓ đi copy nhục vãi lìn ໖ Ưぁẩ ằϪㅸ
BạchĩMa quay vềĩcổng phủ tướngẫquân. Lúc ngangἰqua một cây,hoa dâm bụt,ắanh ta thoángỵdừng bước rồiɨlại đi tiếp.
ắՈ copy làm chó ahihi ສ Ẫか¿ ὒϨぁ
Nữ,quỷ trước cổngïphủ tướng quânựvẫn đang lơЇlửng giữa khôngɨtrung. Cô taíhá chiếc miệngìđỏ lòm, cất]tiếng nghẹn ngào]không dứt, dángļvẻ hoảng loạnịđến tột cùng.
عЅ copy-làm~chó ahihi ข ἤㆌڸ ỈẺㆅ
Cổ)Vị Trì đãùgiải quyết hếtặđám người giấy.ộAnh ta điìvề phía gãékhông đầu bịḻđất đá vùiềlấp, xem xétĩmột hồi rồiấđứng dậy nói:ỉ“Thân thể rấtírắn chắc, cònỉsống.”
żԶ copy làm.chó ahihi ആ ὼㄡ− ÔՇㆇ
Bạch Maíngửa đầu nhìnánữ quỷ đangļlơ lửng trênἶkhông: “Làm saoấđây, nữ quỷɩnày đã mấtờthần trí, khóἵlàm cô taẳbình tâm lạiộrồi đây.”
ɥШ ao nhà Cá Ⴎ ὗおɮ ÀՎㄟ
CổóVị Trì quayìlại, nói vớiἰBạch Ma: “Khôngĭhẳn là đãỉmất hết thần²trí, vừa nãyặlúc suýt bịỹđám ma tướng(cướp ô, chẳngệphải cô taẫcòn định tựĩhủy hồn pháchíđấy sao? Xemụra vẫn cònứnói chuyện được.”ôMột tay anh,ta phẩy quạt,]một tay sờằmũi, hững hờĮnhìn cái câyỡven đường: “Choổcô một cơĩhội, tự xuốngốhoặc để tôiólôi xuống.”
ʢև đi copy nhục vãi lìn ല ἢㄾل ᾀМㄩ
ThuĭMộ biết không{lừa được bọnỳhọ, nếu làÍngười quen thìĨkhông bằng cứ(qua chào hỏi.
÷Ը yennhishark.wordpress.com ๐ ữㅾě Ḥ*ㄬ
Côỉbế Phỉ Phỉìbay xuống, dừngốtrước mặt haiừvị thượng tiên,¸cười chào: “Thậtưlà trùng hợp.”ô
Lại gặp nhau r hhh😊
ThíchThích