U Minh – Chương 27

Chương 27: Hoàng hậu quỷ 9

Edit: Méo

Beta: Cá vừa đẹp vừa dễ thương

Bởi vì linh lực đã hồi phục bảy tám phần nên Thu Mộ cũng yên tâm hơn. Cô đi theo Phỉ Phỉ, sau đó núp trên cây hoa dâm bụt gần phủ tướng quân.

Dưới ánh trăng, đội quân người giấy xếp thành mấy chục hàng đều tăm tắp, con rối nha hoàn cầm chiêng đồng lặng lẽ đứng một góc, dáng vẻ sẵn sàng nhận lệnh.

Một lúc sau, cánh cổng gỗ phủ tướng quân tự động bật mở, kiếm sĩ không đầu bước ra, tay nắm chặt trường kiếm đằng đằng sát khí như đang chuẩn bị cho trận chiến.

Phỉ Phỉ kéo tai Thu Mộ, nhỏ giọng báo cáo: “Trước đây cứ đến Trung thu là sẽ có yêu ma rất lợi hại đến trước cổng phủ tướng quân khiêu chiến, tay kiếm sĩ không đầu và đám người giấy sẽ đấu với bọn chúng. Nhìn những người giấy này mỏng manh vậy thôi chứ đánh nhau cũng ra gì lắm đấy. Mạnh nhất phải kể đến gã không đầu, trước giờ chưa từng thua, có lần gã suýt bị yêu ma chém đứt tay mà vẫn liều mạng cố thủ đến khi đánh đuổi hết đám yêu ma đi.”

“Năm nào cũng tới hả?”

“Dạ, gần như vậy. Nghe lũ yêu ma nói đêm Trung thu là thời điểm nữ quỷ trong phủ tướng quân yếu nhất, dễ dàng cướp được chiếc ô trong tay cô ta nhất. Thật ra đám yêu ma đó cũng cực lắm, kiên trì bao nhiêu năm như vậy mà vẫn đánh trận nào thua trận đó, lần nào cũng tan tác.”

Vậy tức là gã không đầu, con rối nha hoàn và thậm chí cả đội quân người giấy đều là thần giữ cửa của phủ tướng quân. Người ở bên trong phủ tướng quân là Cẩn Nhi, nói cách khác, tất cả những kẻ đang đứng trước cổng đều là người bảo vệ của Cẩn Nhi.

“Là loại yêu ma nào vậy?” Cái đuôi to bù xù của Phỉ Phỉ cứ quét tới quét lui khiến cành lá xào xạc, Thu Mộ bèn nhét đuôi nó vào trong ngực, tránh làm kinh động gã không đầu.

Phỉ Phỉ lắc đầu: “Em không nhận ra.”

Lúc này, trăng tròn đã lên chính giữa bầu trời.

Nhà dân nào đó trong thành bỗng vang lên tiếng gào rống âm u nặng nề, nối tiếp nhau xen lẫn tiếng bước chân kì dị.

Thu Mộ cố gắng phân biệt phương hướng, xác nhận được âm thanh truyền tới từ căn nhà có cái giếng cạn thông với thành Tân An. Quả nhiên, đám yêu ma đã thông qua đường hầm nối liền hai giếng để tiến vào thành Lâm An.

Thành Lâm An được bao bọc bởi kết giới, dù có đào sâu ba tấc đất cũng vẫn bị kết giới trên không làm ảnh hưởng. Mạch đất bị phá, kết giới dưới đất tất có dị động, người bố trí kết giới ắt sẽ cảm nhận được. Người tạo ra kết giới trấn âm này có đạo hạnh cao thâm vượt trội, xem ra yêu ma cũng có phần kiêng dè người này. Muốn tránh chuyện này cũng không khó, chỉ cần chọn một cái giếng cạn cách khá xa rồi nối thông với giếng cạn bên trong kết giới, cố giữ lại mạch đất thì sẽ không dễ bị phát hiện.

Nhưng thành Tân An cách đây những hơn hai mươi dặm, quá xa. Muốn đào đường hầm đến đây quả thật rất tốn sức, nếu không có tên Thổ Địa không rõ thật giả kia và đám yêu tinh chuột giúp đỡ thì chắc chắn không thể hoàn thành. Nhưng tại sao yêu ma lại không chọn cái giếng cạn nào đấy gần thành Lâm An hơn, chẳng lẽ trong phạm vi hai mươi dặm lại không có giếng cạn nào phù hợp ư? Hay là đám yêu ma chọn giếng cạn ở thành Tân An vì mục đích khác?

Nhất thời, Thu Mộ không thể đoán ra.

Cô lại nhìn sang phủ tướng quân, gã không đầu đã nâng thanh trường kiếm chỉ phía trăng tròn, thân kiếm lóe lên ánh sáng âm u, rọi thẳng vào đội quân người giấy.

“Keng”, con rối nha hoàn gõ chiêng đồng.

Đội quân người giấy sống lại, tay cầm đủ loại binh khí.

Trong chớp mắt, làn khói đen mù mịt ào tới trên đường phố vắng tanh.

Sương mù tản đi, đội ma binh mang mặt nạ quỷ xếp thành từng hàng, tay cầm giáo, đằng đằng sát khí hiện ra.

Đám ma binh nhất tề lao về phía phủ tướng quân, tiếng chiêng đồng vang lên, đội quân người giấy nghênh chiến.

Chẳng mấy chốc, tiếng chém giết gào thét vang lên giữa tòa thành hoang vắng.

Một tiếng gầm nghe như chó mà cũng như sói vang lên. Bốn vị tướng của ma giới xuất hiện trên con phố, bốn người này mặc áo giáp đen nhánh, ma khí lượn quanh. Chúng cầm ma kiếm đầu rắn, đầu được vảy đen bao phủ, chỉ để lộ hai ngọn lửa âm u trông như đôi mắt.

Thú cưỡi của bốn ma tướng… Thu Mộ cẩn thận phân biệt.

Đó là loài linh khuyển có kích thước tương đương hổ trưởng thành, bộ lông nửa đen nửa trắng, hốc mắt không có nhãn cầu mà chỉ có hai ngọn lửa.Chúng nhe nanh nhọn hoắt, miệng chảy đầy nước dãi.

Song Sát Ma Khuyển của Ma giới!

Thì ra thứ nhập vào người bà Tần An, cào cô bị thương chính là Song Sát Ma Khuyển, lúc này tận mắt nhìn thấy, Thu Mộ mới vỡ lẽ.

Thu Mộ chưa từng gặp Song Sát Ma Khuyển mà chỉ được xem qua tranh minh họa trong sách “Ma giới chí” ở tiệm cầm đồ. Bởi vì loài này được nuôi ở sâu trong ma cung, vừa hung dữ vừa bảo vệ chủ, vô cùng hiếm thấy nên cô không có cơ hội nhìn thấy bao giờ, bảo sao không nghĩ ra.

Ngay cả bốn vị tướng của Ma giới, Thu Mộ cũng chưa từng được gặp. Nhưng bọn họ thường chinh chiến khắp Lục giới, người đời lưu truyền rất nhiều câu chuyện về họ nên cô cũng được nghe kể kha khá, hơn nữa cô còn xem rất nhiều tranh vẽ họ nên có thể nhận ra ngay lập tức.

Trước mắt không có thời gian để tìm hiểu cách giải độc của Song Sát Ma Khuyển trong cơ thể, Thu Mộ thấy bốn vị tướng cưỡi Ma khuyển thì thoắt biến, xuyên qua đội quân người giấy và đám ma binh đang say sưa chém giết, đáp thẳng xuống trước cổng phủ tướng quân.

Một tay ma tướng nói bằng tiếng bụng với gã không đầu canh giữ cổng chính: “Tên không đầu nhãi nhép còn không mau cút đi, tứ tướng Ma giới bọn ta khinh không thèm động thủ với ngươi.”

Gã không đầu giơ kiếm thật cao rồi vung xuống.

Tứ tướng Ma giới bị kiếm khí mạnh mẽ ép lùi về sau mấy thước.

Bốn con Ma khuyển tức giận gầm gừ nhe nanh, chỉ chực lao vào chiến đấu.

Tay ma tướng vừa cất tiếng cưỡi ma khuyển tới gần gã không đầu rồi vung ma kiếm, kiếm khí lóe lên, bay thẳng về phía đối phương.

Gã không đầu cầm kiếm chống cự, hai phe giằng co chiến đấu.

Ba tay ma tướng còn lại ung dung cưỡi chó quan sát, dường như chẳng thèm coi gã không đầu là cái đinh gỉ gì hết.

Thu Mộ núp trên bụi hoa râm bụt, thì thầm với “dân bản địa” Phỉ Phỉ: “Bình thường Tứ tướng của ma giới không đánh lại gã không đầu à?”

Tứ tướng vô cùng hung ác, ma khí cuồn cuộn, không thể nào lại bị kiếm sĩ không đầu vô danh đánh cho tan tác được.

Phỉ Phỉ đang xem không chớp mắt, vô cùng hăng hái, một lúc sau nó mới rút móng vuốt ra khỏi miệng: “Không, em chưa từng thấy yêu ma nào lợi hại như vậy, bình thường chỉ có đám binh tướng quèn thôi, em nghĩ lần này gã không đầu thua rồi.”

Bất ngờ thay, tay ma tướng đơn độc đấu với gã không đầu đã bại trận.

Không phải pháp lực của ma tướng kém cỏi mà do kiếm trong tay kiếm sĩ không đầu chính là danh kiếm tuyệt thế. Nghe ma tướng nói kiếm đó tên Ly Thương, là bảo kiếm đứng đầu năm binh khí hạng nhất, có kiếm linh hộ thân nên rất dũng mãnh.

Thu Mộ nghe thấy cái tên “Ly Thương” thì giật mình. Trước kia lúc kiểm kê bảo vật của tiệm cầm đồ, cô đã từng thấy thanh kiếm Ly Thương này trong sổ sách. Kiếm Ly Thương vốn là bảo vật của tiệm cầm đồ, không biết rơi vào tay gã không đầu từ bao giờ.

Ba ma tướng vốn bàng quan thấy đồng bọn bị hạ gục thì đồng lòng vây quanh gã không đầu.

Ở phía bên kia, âm thanh vẫn không ngừng, con rối nha hoàn gõ chiêng đồng chỉ huy người giấy giết chết ma binh.

Bên này, bốn ma tướng hợp lực bao vây gã không đầu.

Thu Mộ đứng nhìn từ xa mà vẫn lo ngay ngáy, nếu đám ma tướng thắng thì chẳng phải Ô Thiên Cốt sẽ bị cướp mất hay sao. Thế thì thà để cô mang đi cho rồi.

Bốn ma tướng nhịp nhàng phối hợp, Ly Thương cũng dần không chịu được nữa. Chỉ chớp mắt, trên thân của gã không đầu đã nổ tung thành mấy lỗ hổng to, máu vung tung tóe trước cửa phủ tướng quân. “Cheng”… Trường kiếm đổ rầm xuống đất. Gã không đầu bị ma khí đánh bật lên vách tường, bức tường sụp đổ. Gã bị đất đá vùi lấp, thoi thóp, chỉ còn ngón tay hơi động đậy.

Tiếng chiêng đồng trong tay con rối nha hoàn im bặt.

Đám người giấy sống lập tức mất đi da thịt, trở thành người giấy bình thường không chút sức sống, trải dài hết nửa con phố.

Đội ma binh thu giáo, xếp hàng đợi lệnh.

Bốn ma tướng cưỡi ma khuyển dợm tiến vào phủ tướng quân.

Đúng lúc này, một đám sương mù dày đặc bỗng lan ra từ trong phủ tướng quân vốn giăng kín sương đỏ. Những cánh dâm bụt bay lên, dập dềnh lượn quanh, một bóng hình mặc váy đỏ xinh đẹp dần hiện trong sương, chiếc ô đỏ mười hai nan lơ lửng trên đầu cô gái. Đến khi sương mù chầm chậm tản đi, những cánh hoa đỏ tươi rơi xuống đất, cô gái cũng xoay mặt lại.

Không chỉ Thu Mộ kinh ngạc mà ngay cả Phỉ Phỉ trong lòng cô cũng suýt ngã khỏi cây.

Cô gái dưới chiếc ô mặc váy đỏ thướt tha, tóc dài đen nhánh lẫn vài sợi đỏ tươi. Làn gió nhẹ nhàng thổi qua, mái tóc tung bay bồng bềnh nhưng không mất đi diễm lệ, song gương mặt cô ta lại vô cùng đáng sợ.

Gương mặt đã không còn chút da thịt, chỉ có lớp da vàng vọt khô cằn bao quanh. Trong hốc mắt đen ngòm là đôi mắt to trợn trừng, chằng chịt tia máu, con ngươi xám trắng. Không thấy mũi cô ta đâu, chỉ có chiếc miệng nứt toác đến tận mang tai, dường như có thể nuốt trọn cả con gà sống, hàm răng nhọn hoắt lởm chởm. Chiếc lưỡi đỏ lòm dài ước chừng bảy tám thước thè ra, xoay tròn trong không khí. Tiếng gầm gừ trầm đục không ngừng phát ra. (1 thước = 1/3 mét)

Thu Mộ rất muốn lau mồ hôi, đây chính là Cẩn Nhi?

Ngoại trừ chiếc váy đỏ và chiếc ô đỏ ra thì tướng mạo cô ta hoàn toàn chẳng ăn nhập gì với người mắt thu mày khói trong bức họa. Mĩ nhân xinh đẹp là thế mà lại thành như này.

Nhưng chiếc ô đỏ lơ lửng trên đầu cô ta không hề chê chủ nhân xấu xí. Nó tỏa ra ánh sáng đỏ nhạt, bảo vệ chủ nhân một tấc không rời, chủ nhân đi tới đâu là nó tự động theo tới đó.

Bốn tên ma tướng mỗi người một góc bao vây Cẩn Nhi. Chúng bày trận pháp quỷ dị, nhằm vào chiếc ô đỏ trên đầu Cẩn Nhi.

Đi mt vi s côngkích ca bnma tưng, CnĩNhi ht mái{tóc dài, điênĩcung lc đu,ĩgào thét thêlương ri laothng lên buítri.

Thy chiếc ôìđ trên đudn lch đi,dưng như nhnra khó màĭgi đưc chiếcô, Cn Nhibèn giơ bàntay gy gucĨđp mnh vàoũđu mình, munhy hn phách.

MtЇma tưng nhnĩra ý đÍca Cn Nhi,bèn vi thu{kiếm, trm gingnói bng tiếng¹bng: “Ch đɪcô ta hyĩhn phách, Ô:Thiên Ct đãĩhp thành mt²th vi côĩta, hn phách³v vn thìÔ Thiên Ctìcũng b hy.”í

Nhng ma tưngcòn li cũngvi thu tayĩli, ép điphương đến đưngícùng, đ riùcùng hy ditĮvi chiếc ôđ không philà mc đíchca chúng.

Cn Nhithy ma tưng°không công kíchèna thì bɩtay khi đnhưđu, há mingõgào thét khôngngng, như munĩnut chng đámùyêu ma bêníngoài.

Bn ma tưngâcũng bàn bcđi sách, làmthế nào đìly đưc ÔThiên Ct mtcách an toàn.

T¸tưng dùng tiếngma, xì xàxì x làmThu M chngĩhiu gì hết.

Rtơnhanh sau đó,õbn ma tưngìli bày raùtrn pháp lúcđu, hin nhiênĨbn h đãnghĩ ra điăsách. Tt còđng lot vtêb ma kiếm,Ĩhp lc dùngma khí trongɨlòng bàn tay:t t tiếpđcn Mc Cn)Nhi đang gàorú giãy giatrên không trung.

Makhí t li³ging như chiếcmóng vut khngăl bao vâyơMc Cn Nhi.ɩCô ta lptc không th]đng đy, chcó th liuímng gào thétvô cùng thêìlương, chiếc ôÏđ trên đucũng lay chuyn¹theo.

Mt ging nói]trong tro bngītruyn đến ttrên không: “Ngưi,ta dù saocũng là confgái, bn ngưiMa gii cácìngưi hp lctn công mtùcô gái màìkhông thy mtįmt à?”

Vaīdt li, haiv tiên nhânt trên khôngĭđáp xung giaĭđám ngưi giy,}mt trng mtɪđen.

C V Trìívn áo trngìphiêu bng. Anhta dùng tiên)khí thi ngãđám ngưi giyri si bưcti gn cngph tưng quân,àthy bn maítưng ch ngây]ra trong giâylát, không cóý thu tayïthì lnh loýct ging: “Đámtp chng Mafgii các ngươiɩcòn không ngngtay.”
ɗՌ yennhishark.wordpress.com റ ỵㄠõ ỰՑツ
Song SátíMa Khuyn ngheĭthy hai chítp chng thìЇđua nhau sa,étiếng gm g,đinh tai nhcóc. Ma khuynľtuy là maâthú nhưng lihiu tiếng ngưi,ch nhân bnhc m, bnơchúng thy rtíchưng tai.
ɷЏ yennhishark.wordpress.com ฅ Ạㄤن ủΦㄥ
Thu Mlng l quansát, trên tránícon chó sahăng nht códu vết bĩthiêu, chính làİcon yêu maìđã đánh nhauvi cô lúctrưc.
عΘ copy làm chó ahihi ഴ ệゼ۩ ịЇㆉ
C V Trìkhông h sđám yêu mađtrưc mt, tngĩbưc đến gn,cui cùng dng trưc cngph tưng quân.,Qut hoa đàokh pht, vàiĩtrăm ngưi giybay lên khôngtrung, dng ,trên đu bn:ma tưng: “Cònơkhông buông taylà bn tiênfđng th đó.”ľ
ǒϮ đi copy nhục-vãi-lìn ჴ Ắダɓ ỂՔㆈ
Bch Ma cũngđi xuyên quađám ma binhìxếp hàng thngftp. Đưc nađưng thì bcn li, gươmđá trong tayri v, myáchc ma binhìlp tc biếnìthành tro bi.²Sau đó, anhta thot biếnđến bên cnh:C V Trì.
ůѠ yennhishark.wordpress.com ຕ Ṧㅊộ Ḹụゾ
Mt)tên ma tưngnhn ra haingưi, ct gingĬnói: “Thưng tiênįC V Trì,°Thưng quân BcháMa dưi trưngìThiên Quyết.”
¨Ի yennhishark @ wordpress.com ๖ Ữㄫʘ ÕϪㄶ
CĨV Trì phephy qut hoa¸đào, đáy mtăct giu sát(khí, song gingđiu li hếtsc nh nhàng:ļ“Ngay c rácùrưi dưi Maĩgii cũng nhnra hai vtiên nhân bn{ta, xem radanh tiếng caÏbn ta cũngîkhông t. Lnnày đưc dinkiến bn tiênľlà may mnca các ngươi,íkhông cn nóinhm na, lênc đi, đbn tiên luyntay.”
ěϱ đi-copy nhục~vãi~lìn വ Ỗㄻ< Ṁ!デ
Hai tênâma tưng khôngchu ni nhcm, va micưi ma khuynútiến lên mtɨbưc thì b²ma tưng cmđu cn li:ļ“Ma Tôn cólnh, chuyến nàyĩkhông đưc làmɪrùm beng, rútlui.”
è5 copy làm.chó ahihi ษ Ḣぃɠ ủ-ㅺ
Dưng nhưbn con maɪkhuyn vn cònkhông cam lòng,chúng nhe răngtrn mt chy(nưc dãi nhìnhai v tiênônhân trưc cng,âb t tưng¹xua mi quayđu li đi.
úՖ copy làm chó ahihi ອ ọㅍ٩ ủΕㄞ
Con(ma khuyn bĬthương cnh giácliếc v phíaúcái cây ThuM đang nnáu.
ǻՇ ao nhà Cá თ ὄㅌā Ṷ-ヅ
Thu M căng³thng, cũng mayĬnó b matưng điu khinĩhưng đi, lúcõnó đnh laoôlên thì đãòb ma tưngìcưi đi mt.
ẽЉ ao.nhà.Cá Ⴜ Ṃㅍʕ Ḕ%ㅹ
Maļbinh trưc phîtưng quân cũngbiến mt chtrong nháy máy.
ɗΕ ao*nhà*Cá ภ ặテڠ ὸỒㄵ
Thybn ma tưngsp nhy xungĩgiếng cn, BchMa cht dichuyn đến chn³trưc mt chúng,İtay siết chtgươm đá nngn, trm gingnói: “Hôm nayõlà Tết Trungthu ca nhângian, đ tránhlàm hi dânèchúng vô ti,bn tiên skhông đng thIvi các ngươi.Các ngươi cóth quay vĩthông qua cáigiếng đó đtr li thànhÏTân An, nhưngákhông đưc làm°hi bách tính.Nếu my mayîcó bt trcnào thì gươm]đá ca taémt khi đã]ra khi v,đu ngưi đuúchó các ngươitt rơi.”
ửΕ yennhishark.wordpress.com ณ Ồㅹɥ Õ6ㄺ
T(tưng kim chếfcơn phn utfti cc đim,{nếu không phis nghch ých nhân thììchc chn chúngĺs đu mtĪtrn đã tayĬvi hai gãļtiên ngo mnnày.
ʒu ao-nhà-Cá ฦ úㄦɦ ἇՄㄝ
Cui cùng, bnĩma tưng cưima khuyn đangc, biến mt:bên ming giếng.
µΓ đi copy nhục vãi lìn ໖ Ưぁẩ ằϪㅸ
BchĩMa quay vĩcng ph tưngquân. Lúc ngangqua mt cây,hoa dâm bt,anh ta thoángdng bưc riɨli đi tiếp.
ắՈ copy làm chó ahihi ສ Ẫか¿ ὒϨぁ
N,qu trưc cngïph tưng quânvn đang lơЇlng gia khôngɨtrung. Cô taíhá chiếc mingìđ lòm, ct]tiếng nghn ngào]không dt, dángļv hong lonđến tt cùng.
عЅ copy-làm~chó ahihi ข ἤㆌڸ ỈẺㆅ
C)V Trì đãùgii quyết hếtđám ngưi giy.Anh ta điìv phía gãékhông đu bđt  đá vùilp, xem xétĩmt hi riđng dy nói:Thân th rtírn chc, cònsng.”
żԶ copy làm.chó ahihi ആ ὼㄡ− ÔՇㆇ
Bch Maínga đu nhìnán qu đangļlơ lng trênkhông: “Làm saođây, n quɩnày đã mtthn trí, khólàm cô tabình tâm liri đây.”
ɥШ ao nhà Cá Ⴎ ὗおɮ ÀՎㄟ
CóV Trì quayìli, nói viBch Ma: “Khôngĭhn là đãmt hết thn²trí, va nãylúc suýt bđám ma tưng(cưp ô, chngphi cô tacòn đnh tĩhy hn pháchíđy sao? Xemra vn cònnói chuyn đưc.”ôMt tay anh,ta phy qut,]mt tay smũi, hng hĮnhìn cái câyven đưng: “Chocô mt cơĩhi, t xunghoc đ tôiólôi xung.”
ʢև đi copy nhục vãi lìn ല ἢㄾل ᾀМㄩ
ThuĭM biết không{la đưc bnh, nếu làÍngưi quen thìĨkhông bng c(qua chào hi.
÷Ը yennhishark.wordpress.com ๐ ữㅾě Ḥ*ㄬ
Côbế Ph Phìbay xung, dngtrưc mt haiv thưng tiên,¸cưi chào: “Thtưlà trùng hp.”ô

One thought on “U Minh – Chương 27

Bình luận về bài viết này