Chương 14
Dịch: Một chiếc Cá không biết bơi
“Ai đấy?”
Tần Nam nhìn thái độ tiếp điện thoại của cô không mấy vui vẻ bèn hỏi cô. Diệp Tư Bắc nhìn anh: “Công ty Phú Cường, nói muốn bàn chuyện với em.”
Trần Tuấn lập tức nói: “Thế thì không được đi.”
Cậu nhìn về phía Tần Nam: “Bẫy đấy. Chắc chắn là bẫy. Anh Nam, chị dâu không được đi đâu đấy.”
“Cậu nghĩ cái gì đấy?”
Tần Nam mặc kệ lời cậu, chỉ nhìn cô. Diệp Tư Bắc cất điện thoại đi: “Em đã đồng ý rồi.”
Anh gật đầu: “Để anh đưa em đi.”
Diệp Tư Bắc đang cầm đũa bỗng khựng lại. Cô ngẫm nghĩ rồi gật đầu.
Cơm nước xong, cô dọn dẹp rồi ra ngoài với Tần Nam.
Hai người ra khỏi tiệm, Diệp Tư Bắc trông thấy Tần Nam lôi một chiếc mô tô ra, cầm mũ bảo hiểm ở yên sau đưa cho cô: “Này.”
Cô ngây ra, không kiềm nổi phải hỏi: “Anh đi cái này ạ?”
Tần Nam bật cười: “Trước khi kết hôn anh toàn chạy con này. Kết hôn rồi thì không chạy nữa. Hôm nay mới thử lại.”
Diệp Tư Bắc cũng bật cười, cầm mũ bảo hiểm rồi vụng về đội vào. Cô dè dặt ngồi lên yên sau, một tay đặt lên vai anh, tay kia tóm chặt khung sau xe.
“Được rồi.”
“Chưa thấy ai nho nhã lịch sự như em đấy.”
Tần Nam hờn trách là vậy nhưng anh vẫn chạy rất chậm, như thể đang quan tâm cô.
Diệp Tư Bắc ngồi sau anh, nhìn ánh nắng rơi trên gương mặt trẻ rạng ngời ấy. Anh luôn ung dung bình tĩnh, giống như những lời khiến người ta tổn thương ấy chưa bao giờ xuất hiện trong thế giới của anh.
Cô mải mê ngắm nghía đường nét anh tuấn của anh, đôi mắt sâu thẳm của anh.
Cứ nhìn mãi, cô từ từ nhận ra anh là người rất tốt.
Vô cùng anh tuấn, vô cùng tốt bụng.
Cô tham lam ngắm nhìn anh từ đằng sau, rất muốn dựa vào người anh nhưng lại không dám.
Chiếc xe chầm chậm chạy tới Phú Cường. Tần Nam đỗ lại, cô xuống xe, đứng trước mặt anh. Tần Nam tháo mũ cho cô rồi dặn: “Nhớ phải ghi âm đấy.”
“Vâng.”
“Muốn chửi thì cứ chửi, đừng để người ta bắt nạt, tuôn lại một lượt mấy câu chửi cho anh.”
“Vâng.” Cô bật cười. Tần Nam ngẫm nghĩ rồi nói: “Hay là để anh đi cùng…”
“Tần Nam…” Cô ngắt lời, nhìn anh chăm chú: “Anh đưa em đến đây đã là tốt lắm rồi.”
Anh ngước nhìn cô, Diệp Tư Bắc nói vô cùng nghiêm túc: “Đoạn đường tiếp theo, em tự đi được.”
Tần Nam ngẩn ra. Diệp Tư Bắc xoay người đi ra khỏi bóng cây, tiến về phía cửa Phú Cường.
Cô vừa bước vào, mọi người đổ dồn qua nhìn. Diệp Tư Bắc đi tới quầy lễ tân, làm như không nhìn thấy ánh mắt của họ, chỉ nói: “Quản lí Đào bảo tôi đến.”
Nhân viên lễ tân nhìn cô, thoáng ngây ra rồi lập tức gật đầu: “Chị đợi một lát.”
Nói rồi, cô áy gọi điện cho Đào Khiết. Một lát sau, cô ấy gật đầu: “Chị Diệp, quản lí Đào đang đợi chị trong phòng họp.”
“Cảm ơn.”
Diệp Tư Bắc gật đầu rồi đi thẳng tới phòng họp.
Trong phòng, đám người Đào Khiết đang cuống cuồng chuẩn bị. Chị ta giục người bên cạnh: “Mau, bật ghi âm lên.”
Vừa dứt lời, chị ta lập tức trông thấy bóng dáng Diệp Tư Bắc xuất hiện ngoài cửa. Một người đàn ông vội bật máy ghi âm rồi đặt xuống gầm bàn, cùng lúc ấy, Diệp Tư Bắc cũng bước vào.
Cô đảo mắt một lượt, thấy có ba người đang ngồi trong phòng. Đào Khiết ngồi cạnh, ngồi giữa là một người đàn ông trung niên, cạnh ông ta là một người phụ nữ ngoài ba mươi. Chị ta ăn mặc giản dị, trông có vẻ mệt mỏi.
Diệp Tư Bắc biết người đàn ông. Ông ta là Tống Minh, tổng giám đốc của Phú Cường, còn người phụ nữ kia thì cô không quen.
Ba người ngồi thành một hàng. Diệp Tư Bắc đi tới, Đào Khiết lập tức đứng dậy: “Tư Bắc, nào, mau ngồi đi.”
Diệp Tư Bắc đóng cửa, ngồi đối diện với bọn họ. Đào Khiết đứng giới thiệu: “Tư Bắc, đây là ông chủ công ty chúng ta, tổng giám đốc Tống Minh.”
Diệp Tư Bắc gật đầu chào: “Sếp Tống.”
“Còn đây…” Đào Khiết chỉ sang người phụ nữ, dường như hơi lúng túng: “Đây là vợ sếp Phạm, Triệu Thục Tuệ.”
Diệp Tư Bắc ngước mắt nhìn Triệu Thục Tuệ, gật đầu chào: “Chào chị.”
Triệu Thục Tuệ quay đi, dáng vẻ hơi mất kiên nhẫn.
Giới thiệu xong, Đào Khiết ngồi xuống: “Lần này gọi em tới đây là muốn nói chuyện của sếp Phạm.”
Diệp Tư Bắc im lặng. Đào Khiết chần chừ một lát rồi đứng dậy, đi đến bên cạnh lấy một chiếc hộp nhỏ ra đặt trước mặt cô, bên trong là một xấp nhân dân tệ rất dày.
“Không nói nhiều nữa, chỗ này là một trăm nghìn, đủ để em trả hết nợ, thậm chí còn dư nữa.”
Diệp Tư Bắc nhìn xấp tiền, đây là lần đầu tiên cô thấy nhiều tiền như thế “có thể” thuộc về cô. Cô lặng thinh, Tống Minh nhìn phản ứng của cô thì nhíu mày: “Diệp Tư Bắc, có ý kiến gì thì cứ nói, công ty sẽ bàn bạc giải quyết cho cô.”
Diệp Tư Bắc cúi đầu nhìn đống tiền. Cô bật cười: “Chỗ tiền này… là bồi thường của công ty đấy à?”
Đào Khiết thấy cô có vẻ hoà hoãn thì lập tức tranh thủ rèn sắt khi còn nóng: “Em muốn hiểu sao cũng được. Dù sao cầm tiền rồi em cứ nói rõ chuyện này ra là được.”
“Nói rõ cái gì?”
Diệp Tư Bắc nhìn chị ta. Đào Khiết mỉm cười: “Em đừng giả ngu nữa. Em có biết chuyện em kiện sếp Phạm gây thiệt hại lớn thế nào đến danh dự công ty không? Vốn dĩ bọn chị có thể kiện em, nhưng sếp Tống rộng lượng, muốn chuyện lớn hoá nhỏ nên mới gọi em tới. Chẳng phải em cần tiền hay sao? Bây giờ đưa em tiền rồi đấy, mọi người đều thanh toán rạch ròi xong.”
“Phạm Kiến Thành nói với mấy người như thế à?”
Diệp Tư Bắc nhìn thẳng vào Tống Minh: “Nói tôi đòi tiền hả?”
Tống Minh không nói gì. Sau thoáng lặng im, ông ta chậm rãi lên tiếng: “Nếu cô thấy số tiền này không thích đáng thì chúng ta có thể bàn bạc thêm.”
“Bàn bạc chuyện gì?”
Diệp Tư Bắc nhìn họ chằm chằm: “Ông cho rằng tôi vu cáo ông ta ư?”
Đào Khiết vội giảng hoà: “Vu cáo thì chắc chắn không phải. Chuyện này nhất định là có hiểu lầm gì đấy.”
Đào Khiết vội can TriệuếThục Tuệ: “Chịừdâu, chị đừng°ra mặt, cứòđể em nói.”‹
Triệu Thục Tuệḻkhông nói gì,īchỉ nhìn DiệpỵTư Bắc chằmịchằm, ngực phậpĩphồng như thểíđang dồn nénỉcơn tức. DiệpẩTư Bắc cũngĨnhìn lại chịĩta. Triệu Thục‹Tuệ bỗng quayơđầu, đùng đùngếbỏ đi.
Đào Khiếtỏthì thầm gìỉđó với TốngЇMinh, ông taôcũng đứng dậyérời đi.
Cả phòngĩhọp chỉ còn‹lại Diệp TưĩBắc và ĐàoïKhiết. Hai ngườiỳngồi im hồiỷlâu, Đào Khiếtẻmới chậm rãiựlên tiếng: “TưỉBắc, thực raõbọn chị cũngàkhông rõ chuyện‹giữa em vớiắsếp Phạm. Côngơty không thểìnào xử líɪsếp Phạm trongɪkhi không hềìbiết rõ chuyệnígì được.”
“Vậyếcòn tôi?” DiệpľTư Bắc đốpạthẳng: “Không thểủlàm gì ôngờta nên mới[quẳng cho tôiõmớ tiền rồiíbảo tôi phảnêcung hả?”
ĐàoịKhiết kiêng dèỷvì đang ghiýâm, lập tứcũsửa lại: “Cáiựnày không gọiớlà phản cungḷđược! Bọn chịẽchỉ mong emĭnói ra sựỗthật thôi.”
DiệpĪTư Bắc bậtởcười: “Sự thật nàoIcơ? Những lờiἷtôi nói lúcữnày, từng câuỉtừng từ đều°là sự thật.”ì
“Được.”
Đào Khiếtịgật đầu: “Emẵcó thể khôngấthèm đếm xỉaľđến danh dự[của công ty,ĩcũng có thểĩkhông thèm bận:tâm đến danhỉtiếng bản thân,ặnhưng em vẫnÍphải sống chứêđúng không?”
DiệpἳTư Bắc lặngìthinh. Đào Khiếtἰnhìn cô, khẽàcười: “Dạo nàyỡtìm được việcịchưa?”
Không đợiĨDiệp Tư Bắcẳtrả lời, chịἱta đã nói:tiếp: “Tìm đượcĩthì hôm nayổđã chẳng có³thời gian tớiíđây.”
“Em nóiìxem, một nhânɪviên nữ tốiĬrồi còn điệnhậu, để sếpúđưa về nhà,°lại còn đangôcó khoản nợĩlớn, với mộtặngười sếp cóágia đình êmÎấm, nhân phẩmḽđoan chính, cóītiền có quyền,]nói là hiếpÍdâm thì aiồtin? Giờ nàyẽđào đâu raểvị sếp nàoἳkhông nghĩ ngợiởmà cứ thếủtuyển em vào,ẳrồi lỡ emỉlại giở mánhửcũ thì sao?ἴDiệp Tư Bắc,ìbây giờ conîđường duy nhấtĩcho em chínhÍlà nói raểsự thật, thẳngẹthắn xin lỗi,õsau đó quayÎlại Phú Cường.ıEm đã hiểuừchưa?”
−Ξ copy làm.chó ahihi อ ὔㅌ¨ Ẵ+ぁ
“Tôi chỉỗđược sống ởĨNam Thành chắc?”ẹ
ʂՒ ao nhà Cá მ Ḝテن ᾇϦぇ
Diệp Tư Bắcínghe thấy lờiÎlẽ đe doạıcủa Đào Khiếtònhưng vẫn raĬvẻ thản nhiên:{“Tôi có thểĩchuyển đi cơìmà.”
جΒ ao nhà Cá ງ ãㄩď ὠjぇ
Đào Khiếtỉnhún tay: “ĐúngĮthế, rồi bảoἵchồng em khôngựcần tiệm sửaἴxe, không cầninhà cửa gìưnữa, bảo TriệuỹSở Sở bỏịviệc, bảo bốồmẹ em phảiựhứng chịu nhụcộnhã, bảo DiệpọNiệm Văn từỵbỏ tiền đồểxán lạn.” Nóiἱrồi, chị taĩbật cười: “Đểỗcả nhà dọnịđi.”
ɤՆ đi copy nhục-vãi-lìn ຄ Ṕヅغ ạΔㅀ
Diệp TưầBắc câm lặngớkhông thốt nênÎlời, hai tayìdưới gầm bànésiết chặt quaiítúi.
óՂ yennhishark @ wordpress.com ກ Ḷㅋ٨ ὲՔㆊ
Đào Khiết đẩyĮtiền đến trướcḻmặt cô, xápἶlại gần, đèỷnhỏ giọng nói:î“Diệp Tư Bắc,đlàm người phảiíbiết cách cúiĩđầu đi đường(tắt. Cầm tiền‹rồi tất cả[đều vui, không,cầm thì chỉỉcó hại ngườiìhại mình thôi.”ỹ
حx ao-nhà-Cá ഴ Úぇġ ìЙㅊ
Diệp Tư Bắc[nhìn xấp tiềnĩchằm chằm, lặngúthinh không lênḷtiếng.
ʚΠ yennhishark .wordpress.com ღ Ḽダɧ ṴЇㆌ
Ở dưới gầmẹbàn, tay côírun run, trongếđầu ngập trànḻcảnh tượng TầnãNam bị ngườiİta chế nhạo,íTriệu Sở Sởîbị sa thải,ôDiệp Niệm VănĮbị mất việc.
║Տ copy làm chó ahihi ฝ Ṻㄽɥ ẲϬチ
Nhưngἴđằng sau nhữngỉcảnh tượng nàyìchính là buổiỵtối hôm ấy,Įcô uống thuốcõrồi nằm vậtộra sàn nhàḽlạnh lẽo, là‹giây phút côjcố vươn tayĺvới điện thoại.
ä! đi-copy nhục~vãi~lìn ທ ấダµ ỳPが
Khoảnhễkhắc ấy đãInhắc nhở cô.
ë= yennhishark.wordpress.com ຄ ìㆋú ἲѶヅ
Côèsống tiếp khôngđphải để khomặlưng uốn sốngıtạm.
ڿЕ ao.nhà.Cá ຢ ᾇうũ ổЩㄧ
Đào Khiết thấy‹cô im lặngfnhìn xấp tiềnốthì tưởng rằngữcô đã thoảíhiệp. Chị taủkhông khỏi cườiấkhẩy, đang địnhỗlên tiếng thìậlại thấy côĩnói: “Tôi đãịtừng muốn cúiìđầu.”
ɒa copy làm chó ahihi ფ ÊㄨᏰ ḄΙㄫ
Cô ngẩngịđầu nhìn chịữta: “Nhưng tôiịkhông làm được.íTôi không thểụnào chịu đựngἴnhững chuyện bấtỷcông ấy, tôiẽkhông thể nàoợtrơ mắt nhìnịkẻ đáng bịItrừng phạt vẫnɩsống nhởn nhơạtrên đời, thíchỉlàm gì thìĭlàm, còn tôiỗlại đau thấuẻtâm can.”
ấϱ yennhishark. wordpress .com Ⴄ Ḙッҷ ỲΗヅ
ĐàoìKhiết tức đếnÍbật cười, nhấtẻthời quên luônấcả chuyện đangỏghi âm, lờiỉlẽ thấp thoángềvẻ uy hiếp:î“Diệp Tư Bắc,ỉem đã nghĩèkĩ chưa? Conổđường này khôngỏdễ đi đâu.”ẽ
⊰Ϧ yennhishark .wordpress.com ഢ ὓッǂ Ṉfㄸ
Diệp Tư Bắcînhìn chị taἳkhông chút naoỉnúng: “Tôi biết.{Nhưng luôn cóợnhững người phảiăđi trên conἶđường ấy.”
ڼR copy làm-chó ahihi ข ễダڟ ỊՆㄿ
“Chịľcó thể uyỳhiếp tôi, nhưngẹtôi cũng choòchị biết, cácêngười dám đuổiĩTriệu Sở Sở,ẩvậy thì chuyệnĩnày không đơnỳgiản nữa đâu,ỵtôi sẽ đăngìlên mạng, kểἲhết những chuyệnítôi biết choìcông chúng, cácĩngười nghĩ thếĩnày đã làửkết cục tệÎnhất rồi ư?ẳKhông hề.”
ٯΥ đi-copy nhục~vãi~lìn ზ Ḻㄼڇ ẩ:ㅾ
ĐàoἱKhiết nhìn côἷđầy kinh hoàng:ợ“Diệp Tư Bắc,ıcô điên rồi!ìCô cho rằngộcô đăng lênámạng thì sẽĩcó mấy aiểquan tâm chứ?ịVới dáng vẻốnày của côỉngười ta lạiíchả chửi chết³cô!”
ēô copy-làm~chó ahihi Ⴈ Ṝㅸڻ Ỗ< ぇ
“Thế thìứcứ thử xem!”}Diệp Tư Bắcẩđứng dậy, xápắđến gần ĐàoẵKhiết, lấy điệnởthoại ra: “TôiIsẽ đăng bảnìghi âm lênặmạng, cho mọiậngười chị khuyêníngười bị hại)phản cung nhưĨthế nào. Tôiậsẽ nói rõỷcho mọi ngườiìbiết chị làạai, trông thếɨnào, từng làmîgì? Đào Khiết,ìtốt nhất làắchị hãy cầuïcho cả đờiớnày các ngườiЇkhông có bấtỏcứ vết nhơựnào, không thìỳchị cũng sẽ‹phải hứng chịuưphán xét củaɨngười đời nhưétôi thôi.”
ʙu yennhishark. wordpress.com ങ Ḡㄣɛ ṶЁㄶ
Cuốiớcùng Đào KhiếtÏcũng lộ vẻfsợ hãi: “Diệp TưìBắc, cô điênjrồi!”
ự> yennhishark.wordpress.com ๔ ἦㅺǁ ὶՀぉ
Diệp TưĪBắc nhìn chịIta, vẻ mặtĩbình tĩnh: “Đúng!ἶTôi điên rồi.ẵThế nên đừngểcó đe doạītôi, cũng đừng³mơ tưởng khuyên}nhủ tôi nữa.ỏTôi sẽ kiệnĩđến cùng.”
څΨ yennhishark .wordpress .com ไ Ṡㆆä ὖЇㄾ
“Chỉửcần tôi cònỉsống ngày nàoἵthì tôi sẽjkhông bỏ cuộcĩngày ấy. Tôiìnhất định phảiĺtranh đúng saiìphải trái, tôiờphải giành đượcЇcông lí, tôiἳphải cho mấyàngười biết.” Diệp,Tư Bắc dừngĭlại, hai mắtẳđỏ hoe, khôngíkiềm chế đượcõgiọng nói: “Trên¸đời này, người{vô tội khôngénên bị trừngÍphạt, còn kẻ}ác sẽ phảiẩtrả giá.”
ǒΫ yennhishark .wordpress.com ฦ ṨㆇᏰ ἁϓぉ
“Công lí luônĩtreo trên đỉnhìđầu, mà tôiơnhất định sẽIgiành được nó.”
Bọn copy không rảnh để giải câu hỏi đâu nên trừ khi có bạn đưa password cho nó thì nó mới copy được chương có password. Để tụi nó không copy được, mong các bạn độc giả hãy:
1) Biết pass thì “em giấu cho mình em biết”, không đưa pass cho người khác.
2) Không thảo luận pass công khai trên các page/group. (Cá nằm vùng cả đó, thấy có biến là Cá sẽ khoá chương hoặc đổi pass ngay)
3) Đọc kĩ trước khi inbox hỏi pass vì không phải lúc nào Cá cũng online giải đáp thắc mắc cho mọi người được.
Cá xin cảm ơn sự phối hợp của các bạn đọc!
Password chương sau: 13 kí tự bao gồm: Các chữ liền trước dấu chấm (.) ở điều 1, 2, 3 ở trong chương (ngay phía trên, đoạn chữ màu đỏ, lấy 1 chữ trước mỗi dấu chấm), viết liền không dấu không viết hoa.
Mình đọc mà k hiểu pass là gi, bạn CÁ cho mình xin pas đc không ạ. Cám ơn bạn
ThíchThích
Mình không hiểu câu hỏi lắm, mình đã nghiên cứu nhưng chưa tìm được câu trả lời. Không biết Cá có thể cho mình xin pass không vì mình rất thích truyện này nên không muốn bỏ lỡ nó
ThíchThích
Ai chỉ pass với ạ chả hiểu nỗi pass 15 luôn
ThíchThích