Bến về – Chương 14

Chương 14

Dịch: Một chiếc Cá không biết bơi

“Ai đấy?”

Tần Nam nhìn thái độ tiếp điện thoại của cô không mấy vui vẻ bèn hỏi cô. Diệp Tư Bắc nhìn anh: “Công ty Phú Cường, nói muốn bàn chuyện với em.”

Trần Tuấn lập tức nói: “Thế thì không được đi.”

Cậu nhìn về phía Tần Nam: “Bẫy đấy. Chắc chắn là bẫy. Anh Nam, chị dâu không được đi đâu đấy.”

“Cậu nghĩ cái gì đấy?”

Tần Nam mặc kệ lời cậu, chỉ nhìn cô. Diệp Tư Bắc cất điện thoại đi: “Em đã đồng ý rồi.”

Anh gật đầu: “Để anh đưa em đi.”

Diệp Tư Bắc đang cầm đũa bỗng khựng lại. Cô ngẫm nghĩ rồi gật đầu.

Cơm nước xong, cô dọn dẹp rồi ra ngoài với Tần Nam.

Hai người ra khỏi tiệm, Diệp Tư Bắc trông thấy Tần Nam lôi một chiếc mô tô ra, cầm mũ bảo hiểm ở yên sau đưa cho cô: “Này.”

Cô ngây ra, không kiềm nổi phải hỏi: “Anh đi cái này ạ?”

Tần Nam bật cười: “Trước khi kết hôn anh toàn chạy con này. Kết hôn rồi thì không chạy nữa. Hôm nay mới thử lại.”

Diệp Tư Bắc cũng bật cười, cầm mũ bảo hiểm rồi vụng về đội vào. Cô dè dặt ngồi lên yên sau, một tay đặt lên vai anh, tay kia tóm chặt khung sau xe.

“Được rồi.”

“Chưa thấy ai nho nhã lịch sự như em đấy.”

Tần Nam hờn trách là vậy nhưng anh vẫn chạy rất chậm, như thể đang quan tâm cô.

Diệp Tư Bắc ngồi sau anh, nhìn ánh nắng rơi trên gương mặt trẻ rạng ngời ấy. Anh luôn ung dung bình tĩnh, giống như những lời khiến người ta tổn thương ấy chưa bao giờ xuất hiện trong thế giới của anh.

Cô mải mê ngắm nghía đường nét anh tuấn của anh, đôi mắt sâu thẳm của anh.

Cứ nhìn mãi, cô từ từ nhận ra anh là người rất tốt.

Vô cùng anh tuấn, vô cùng tốt bụng.

Cô tham lam ngắm nhìn anh từ đằng sau, rất muốn dựa vào người anh nhưng lại không dám.

Chiếc xe chầm chậm chạy tới Phú Cường. Tần Nam đỗ lại, cô xuống xe, đứng trước mặt anh. Tần Nam tháo mũ cho cô rồi dặn: “Nhớ phải ghi âm đấy.”

“Vâng.”

“Muốn chửi thì cứ chửi, đừng để người ta bắt nạt, tuôn lại một lượt mấy câu chửi cho anh.”

“Vâng.” Cô bật cười. Tần Nam ngẫm nghĩ rồi nói: “Hay là để anh đi cùng…”

“Tần Nam…” Cô ngắt lời, nhìn anh chăm chú: “Anh đưa em đến đây đã là tốt lắm rồi.”

Anh ngước nhìn cô, Diệp Tư Bắc nói vô cùng nghiêm túc: “Đoạn đường tiếp theo, em tự đi được.”

Tần Nam ngẩn ra. Diệp Tư Bắc xoay người đi ra khỏi bóng cây, tiến về phía cửa Phú Cường.

Cô vừa bước vào, mọi người đổ dồn qua nhìn. Diệp Tư Bắc đi tới quầy lễ tân, làm như không nhìn thấy ánh mắt của họ, chỉ nói: “Quản lí Đào bảo tôi đến.”

Nhân viên lễ tân nhìn cô, thoáng ngây ra rồi lập tức gật đầu: “Chị đợi một lát.”

Nói rồi, cô áy gọi điện cho Đào Khiết. Một lát sau, cô ấy gật đầu: “Chị Diệp, quản lí Đào đang đợi chị trong phòng họp.”

“Cảm ơn.”

Diệp Tư Bắc gật đầu rồi đi thẳng tới phòng họp.

Trong phòng, đám người Đào Khiết đang cuống cuồng chuẩn bị. Chị ta giục người bên cạnh: “Mau, bật ghi âm lên.”

Vừa dứt lời, chị ta lập tức trông thấy bóng dáng Diệp Tư Bắc xuất hiện ngoài cửa. Một người đàn ông vội bật máy ghi âm rồi đặt xuống gầm bàn, cùng lúc ấy, Diệp Tư Bắc cũng bước vào.

Cô đảo mắt một lượt, thấy có ba người đang ngồi trong phòng. Đào Khiết ngồi cạnh, ngồi giữa là một người đàn ông trung niên, cạnh ông ta là một người phụ nữ ngoài ba mươi. Chị ta ăn mặc giản dị, trông có vẻ mệt mỏi.

Diệp Tư Bắc biết người đàn ông. Ông ta là Tống Minh, tổng giám đốc của Phú Cường, còn người phụ nữ kia thì cô không quen.

Ba người ngồi thành một hàng. Diệp Tư Bắc đi tới, Đào Khiết lập tức đứng dậy: “Tư Bắc, nào, mau ngồi đi.”

Diệp Tư Bắc đóng cửa, ngồi đối diện với bọn họ. Đào Khiết đứng giới thiệu: “Tư Bắc, đây là ông chủ công ty chúng ta, tổng giám đốc Tống Minh.”

Diệp Tư Bắc gật đầu chào: “Sếp Tống.”

“Còn đây…” Đào Khiết chỉ sang người phụ nữ, dường như hơi lúng túng: “Đây là vợ sếp Phạm, Triệu Thục Tuệ.”

Diệp Tư Bắc ngước mắt nhìn Triệu Thục Tuệ, gật đầu chào: “Chào chị.”

Triệu Thục Tuệ quay đi, dáng vẻ hơi mất kiên nhẫn.

Giới thiệu xong, Đào Khiết ngồi xuống: “Lần này gọi em tới đây là muốn nói chuyện của sếp Phạm.”

Diệp Tư Bắc im lặng. Đào Khiết chần chừ một lát rồi đứng dậy, đi đến bên cạnh lấy một chiếc hộp nhỏ ra đặt trước mặt cô, bên trong là một xấp nhân dân tệ rất dày.

“Không nói nhiều nữa, chỗ này là một trăm nghìn, đủ để em trả hết nợ, thậm chí còn dư nữa.”

Diệp Tư Bắc nhìn xấp tiền, đây là lần đầu tiên cô thấy nhiều tiền như thế “có thể” thuộc về cô. Cô lặng thinh, Tống Minh nhìn phản ứng của cô thì nhíu mày: “Diệp Tư Bắc, có ý kiến gì thì cứ nói, công ty sẽ bàn bạc giải quyết cho cô.”

Diệp Tư Bắc cúi đầu nhìn đống tiền. Cô bật cười: “Chỗ tiền này… là bồi thường của công ty đấy à?”

Đào Khiết thấy cô có vẻ hoà hoãn thì lập tức tranh thủ rèn sắt khi còn nóng: “Em muốn hiểu sao cũng được. Dù sao cầm tiền rồi em cứ nói rõ chuyện này ra là được.”

“Nói rõ cái gì?”

Diệp Tư Bắc nhìn chị ta. Đào Khiết mỉm cười: “Em đừng giả ngu nữa. Em có biết chuyện em kiện sếp Phạm gây thiệt hại lớn thế nào đến danh dự công ty không? Vốn dĩ bọn chị có thể kiện em, nhưng sếp Tống rộng lượng, muốn chuyện lớn hoá nhỏ nên mới gọi em tới. Chẳng phải em cần tiền hay sao? Bây giờ đưa em tiền rồi đấy, mọi người đều thanh toán rạch ròi xong.”

“Phạm Kiến Thành nói với mấy người như thế à?”

Diệp Tư Bắc nhìn thẳng vào Tống Minh: “Nói tôi đòi tiền hả?”

Tống Minh không nói gì. Sau thoáng lặng im, ông ta chậm rãi lên tiếng: “Nếu cô thấy số tiền này không thích đáng thì chúng ta có thể bàn bạc thêm.”

“Bàn bạc chuyện gì?”

Diệp Tư Bắc nhìn họ chằm chằm: “Ông cho rằng tôi vu cáo ông ta ư?”

Đào Khiết vội giảng hoà: “Vu cáo thì chắc chắn không phải. Chuyện này nhất định là có hiểu lầm gì đấy.”

Diệp Tư Bắc quay sang nhìn chị ta: “Có phải tôi bắt ông ta đâu. Ông ta bị cảnh sát bắt đi, có hiểu lầm gì thì chị tìm cảnh sát mà nói.”

“Diệp Tư Bắc, cô còn ra vẻ cái gì?”

Triệu Thục Tuệ vốn luôn im lặng không nhịn nổi nữa, đập bàn nói: “Chẳng phải cô chê tiền ít à? Nếu không cần tiền thì hôm nay cô tới đây làm gì?”

“Tôi tới làm gì hả?”Diệp Tư Bắc bật cười. Cô gõ lên mặt bàn, nhìn Tống Minh chằm chằm: “Hôm nay tôi tới để hỏi mấy người. Phú Cường định xử lí tên đốn mạt Phạm Kiến Thành như thế nào?”

“Cô nói ai là tên đốn mạt hả?” Triệu Thục Tuệ đứng phắt dậy.

Đào Khiết vi can TriuếThc Tu: “Chdâu, ch đng°ra mt, còđ em nói.”

Triu Thc Tukhông nói gì,īch nhìn DipTư Bc chmchm, ngc phpĩphng như thíđang dn néncơn tc. DipTư Bc cũngĨnhìn li chĩta. Triu ThcTu bng quayơđu, đùng đùngếb đi.

Đào Khiếtthì thm gìđó vi TngЇMinh, ông taôcũng đng dyéri đi.

C phòngĩhp ch cònli Dip TưĩBc và ĐàoïKhiết. Hai ngưingi im hilâu, Đào Khiếtmi chm rãilên tiếng: “TưBc, thc raõbn ch cũngàkhông rõ chuyngia em visếp Phm. Côngơty không thìnào x líɪsếp Phm trongɪkhi không hìbiết rõ chuynígì đưc.”

Vyếcòn tôi?” DipľTư Bc đpthng: “Không thlàm gì ôngta nên mi[qung cho tôiõm tin riíbo tôi phnêcung h?”

ĐàoKhiết kiêng dèvì đang ghiýâm, lp tcũsa li: “Cáinày không gilà phn cungđưc! Bn chch mong emĭnói ra stht thôi.”

DipĪTư Bc btcưi: “S tht nàoIcơ? Nhng litôi nói lúcnày, tng câutng t đu°là s tht.”ì

Đưc.”

Đào Khiếtgt đu: “Emcó th khôngthèm đếm xaľđến danh d[ca công ty,ĩcũng có thĩkhông thèm bn:tâm đến danhtiếng bn thân,nhưng em vnÍphi sng chêđúng không?”

DipTư Bc lngìthinh. Đào Khiếtnhìn cô, khàcưi: “Do nàytìm đưc vicchưa?”

Không điĨDip Tư Bctr li, chta đã nói:tiếp: “Tìm đưcĩthì hôm nayđã chng có³thi gian tiíđây.”

“Em nóiìxem, mt nhânɪviên n tiĬri còn đinhu, đ sếpúđưa v nhà,°li còn đangôcó khon nĩln, vi mtngưi sếp cóágia đình êmÎm, nhân phmđoan chính, cóītin có quyn,]nói là hiếpÍdâm thì aitin? Gi nàyđào đâu rav sếp nàokhông nghĩ ngimà c thếtuyn em vào,ri l emli gi mánhcũ thì sao?Dip Tư Bc,ìbây gi conîđưng duy nhtĩcho em chínhÍlà nói ras tht, thngthn xin li,õsau đó quayÎli Phú Cưng.ıEm đã hiuchưa?”
−Ξ copy làm.chó ahihi อ ὔㅌ¨ Ẵ+ぁ
“Tôi chđưc sng ĨNam Thành chc?”
ʂՒ ao nhà Cá მ Ḝテن ᾇϦぇ
Dip Tư Bcínghe thy liÎl đe doıca Đào Khiếtònhưng vn raĬv thn nhiên:{“Tôi có thĩchuyn đi cơìmà.”
جΒ ao nhà Cá ງ ãㄩď ὠjぇ
Đào Khiếtnhún tay: “ĐúngĮthế, ri bochng em khôngcn tim saxe, không cninhà ca gìưna, bo TriuS S bvic, bo bm em phihng chu nhcnhã, bo DipNim Văn tb tin đxán ln.” Nóiri, ch taĩbt cưi: “Đc nhà dnđi.”
ɤՆ đi copy nhục-vãi-lìn ຄ Ṕヅغ ạΔㅀ
Dip TưBc câm lngkhông tht nênÎli, hai tayìdưi gm bànésiết cht quaiítúi.
óՂ yennhishark @ wordpress.com ກ Ḷㅋ٨ ὲՔㆊ
Đào Khiết đyĮtin đến trưcmt cô, xápli gn, đènh ging nói:î“Dip Tư Bc,đlàm ngưi phiíbiết cách cúiĩđu đi đưng(tt. Cm tinri tt c[đu vui, không,cm thì chcó hi ngưiìhi mình thôi.”
حx ao-nhà-Cá ഴ Úぇġ ìЙㅊ
Dip Tư Bc[nhìn xp tinĩchm chm, lngúthinh không lêntiếng.
ʚΠ yennhishark .wordpress.com ღ Ḽダɧ ṴЇㆌ
dưi gmbàn, tay côírun run, trongếđu ngp tràncnh tưng TnãNam b ngưiİta chế nho,íTriu S Sîb sa thi,ôDip Nim VănĮb mt vic.
║Տ copy làm chó ahihi ฝ Ṻㄽɥ ẲϬチ
Nhưngđng sau nhngcnh tưng nàyìchính là buiti hôm y,Įcô ung thucõri nm vtra sàn nhàlnh lo, làgiây phút côjc vươn tayĺvi đin thoi.
ä! đi-copy nhục~vãi~lìn ທ ấダµ ỳPが
Khonhkhc y đãInhc nh cô.
ë= yennhishark.wordpress.com ຄ ìㆋú ἲѶヅ
Côèsng tiếp khôngđphi đ khomlưng un sngıtm.
ڿЕ ao.nhà.Cá ຢ ᾇうũ ổЩㄧ
Đào Khiết thycô im lngfnhìn xp tinthì tưng rngcô đã thoíhip. Ch takhông khi cưikhy, đang đnhlên tiếng thìli thy côĩnói: “Tôi đãtng mun cúiìđu.”
ɒa copy làm chó ahihi ფ ÊㄨᏰ ḄΙㄫ
Cô ngngđu nhìn chta: “Nhưng tôikhông làm đưc.íTôi không thnào chu đngnhng chuyn btcông y, tôikhông th nàotrơ mt nhìnk đáng bItrng pht vnɩsng nhn nhơtrên đi, thíchlàm gì thìĭlàm, còn tôili đau thutâm can.”
ấϱ yennhishark. wordpress .com Ⴄ Ḙッҷ ỲΗヅ
ĐàoìKhiết tc đếnÍbt cưi, nhtthi quên luônc chuyn đangghi âm, lil thp thoángv uy hiếp:î“Dip Tư Bc,em đã nghĩèkĩ chưa? Conđưng này khôngd đi đâu.”
⊰Ϧ yennhishark .wordpress.com ഢ ὓッǂ Ṉfㄸ
Dip Tư Bcînhìn ch takhông chút naonúng: “Tôi biết.{Nhưng luôn cónhng ngưi phiăđi trên conđưng y.”
ڼR copy làm-chó ahihi ข ễダڟ ỊՆㄿ
Chľcó th uyhiếp tôi, nhưngtôi cũng choòch biết, cácêngưi dám đuiĩTriu S S,vy thì chuynĩnày không đơngin na đâu,tôi s đăngìlên mng, khết nhng chuynítôi biết choìcông chúng, cácĩngưi nghĩ thếĩnày đã làkết cc tÎnht ri ư?Không h.”
ٯΥ đi-copy nhục~vãi~lìn ზ Ḻㄼڇ ẩ:ㅾ
ĐàoKhiết nhìn côđy kinh hoàng:“Dip Tư Bc,ıcô điên ri!ìCô cho rngcô đăng lênámng thì sĩcó my aiquan tâm ch?Vi dáng vnày ca côngưi ta liích chi chết³cô!”
ēô copy-làm~chó ahihi Ⴈ Ṝㅸڻ Ỗ< ぇ
Thế thìc th xem!”}Dip Tư Bcđng dy, xápđến gn ĐàoKhiết, ly đinthoi ra: “TôiIs đăng bnìghi âm lênmng, cho mingưi ch khuyêníngưi b hi)phn cung nhưĨthế nào. Tôis nói rõcho mi ngưiìbiết ch làai, trông thếɨnào, tng làmîgì? Đào Khiết,ìtt nht làch hãy cuïcho c đinày các ngưiЇkhông có btc vết nhơnào, không thìch cũng sphi hng chuưphán xét caɨngưi đi nhưétôi thôi.”
ʙu yennhishark. wordpress.com ങ Ḡㄣɛ ṶЁㄶ
Cuicùng Đào KhiếtÏcũng l vfs hãi: “Dip TưìBc, cô điênjri!”
ự> yennhishark.wordpress.com ๔ ἦㅺǁ ὶՀぉ
Dip TưĪBc nhìn chIta, v mtĩbình tĩnh: “Đúng!Tôi điên ri.Thế nên đngcó đe doītôi, cũng đng³mơ tưng khuyên}nh tôi na.Tôi s kinĩđến cùng.”
څΨ yennhishark .wordpress .com ไ Ṡㆆä ὖЇㄾ
Chcn tôi cònsng ngày nàothì tôi sjkhông b cucĩngày y. Tôiìnht đnh phiĺtranh đúng saiìphi trái, tôiphi giành đưcЇcông lí, tôiphi cho myàngưi biết.” Dip,Tư Bc dngĭli, hai mtđ hoe, khôngíkim chế đưcõging nói: “Trên¸đi này, ngưi{vô ti khôngénên b trngÍpht, còn k}ác s phitr giá.”
ǒΫ yennhishark .wordpress.com ฦ ṨㆇᏰ ἁϓぉ
“Công lí luônĩtreo trên đnhìđu, mà tôiơnht đnh sIgiành đưc nó.”

Bọn copy không rảnh để giải câu hỏi đâu nên trừ khi có bạn đưa password cho nó thì nó mới copy được chương có password. Để tụi nó không copy được, mong các bạn độc giả hãy:

1) Biết pass thì “em giấu cho mình em biết”, không đưa pass cho người khác.

2) Không thảo luận pass công khai trên các page/group. (Cá nằm vùng cả đó, thấy có biến là Cá sẽ khoá chương hoặc đổi pass ngay)

3) Đọc kĩ trước khi inbox hỏi pass vì không phải lúc nào Cá cũng online giải đáp thắc mắc cho mọi người được.

Cá xin cảm ơn sự phối hợp của các bạn đọc!

Password chương sau: 13 kí tự bao gồm: Các chữ liền trước dấu chấm (.) ở điều 1, 2, 3 ở trong chương (ngay phía trên, đoạn chữ màu đỏ, lấy 1 chữ trước mỗi dấu chấm), viết liền không dấu không viết hoa.

11 bình luận về “Bến về – Chương 14

  1. Mình không hiểu câu hỏi lắm, mình đã nghiên cứu nhưng chưa tìm được câu trả lời. Không biết Cá có thể cho mình xin pass không vì mình rất thích truyện này nên không muốn bỏ lỡ nó

    Thích

Bình luận về bài viết này