Chương 35: Hoàng hậu quỷ 17
Edit: Méo
Beta: Cá
Mộc Cẩn Nhi dán chặt mắt vào lều phù dung ấm, thầm siết chặt nắm đấm.
Mọi căng thẳng của cô đều bị Cảnh Hạo thâu trọn. Y chọn một tư thế thoải mái rồi mỉm cười nhắm mắt lại.
Tuy rằng trông y không có vẻ gì là muốn làm chuyện đen tối nhưng trái tim Mộc Cẩn Nhi vẫn đánh trống dồn. Cô không dám lơi lỏng cảnh giác. Mãi đến khi nghe thấy tiếng thở đều đặn của y, thần kinh căng thẳng như đối đầu với thú dữ của cô mới được thả lỏng. Mộc Cẩn Nhi liếc xéo vị hoàng đế đang ngủ say, lại khẽ cuộn tay thành nắm đấm.
Muốn đánh người quá!
Bên tai cô chợt vang lên giọng nói trầm lắng: “Cẩn phi, nàng cứ để tay thành nắm đấm như này là muốn đánh trẫm sao?”
Mộc Cẩn Nhi trợn mắt, rõ ràng tên hoàng đế này đã nhắm mắt, sao lại biết cô để tay thành nắm đấm nhỉ?
“Thói… thói quen thôi.” Cô hơi thả lỏng tay.
Lòng bàn tay to lớn của y bao trọn nắm đấm, hoàng đế vẫn nhắm mắt, khẽ cạy tay cô ra, rồi lại nhẹ nhàng cầm đầu ngón tay cô: “Thói quen này không tốt, phải sửa.”
Đêm nay, Cảnh Hạo nắm bàn tay nhỏ bé của Mộc Cẩn Nhi ngủ rất ngon. Mộc Cẩn Nhi thì ngược lại, cô thức trắng đêm trừng mắt nhìn đóa phù dung trên đỉnh lều. Sáng ra, hai mắt cô thâm quầng nổi tơ máu, trông thảm thương không nỡ nhìn.
Lúc ăn sáng, nha hoàn trong cung Vô Ưu không giấu được niềm vui trên mặt, nhất là Thấm Nhi, mặt mày cong cong, hầu hạ vô cùng ân cần.
Lâu nay hoàng đế thường đến thăm Cẩn phi, nhưng đây là lần đầu tiên y ngủ lại cung Vô Ưu.
Đến khi hoàng đế bước ra khỏi cổng cung Vô Ưu, loáng thoáng nghe thấy tiếng Hỉ nhi công công ca ngợi: “Hoàng thượng long thể khỏe mạnh, hoàng thượng uy vũ, quả là may mắn của Đại Trần.”
Đám nha hoàn trước cổng cung Vô Ưu nghe vậy thì che miệng cười khúc khích.
Thấm Nhi rất phấn khích, nàng ta đặt trà sâm lên bàn, thốt ra lời trong lòng: “Không ngờ tiểu thư trong họa lại gặp phúc, có được phu quân hết mực chiều chuộng, mười ngày thì có tới chín ngày tới thăm tiểu thư rồi.” Nàng ta nhìn theo bóng lưng hoàng đế đã đi xa, lòng thầm mừng thay cho tiểu thư nhà mình. Vốn nghĩ Trần đế là lão già khú đế, nào ngờ lại trẻ trung anh tuấn như vậy.
Mọi người trong cung Vô Ưu đều rất vui, duy chỉ có Mộc Cẩn Nhi là chẳng chút hạnh phúc.
Mộc Cẩn Nhi mặc kệ người khác, nhưng thấy Thấm Nhi đắc ý như vậy thì sợ bị người ta nắm thóp, bèn nhìn nàng ta cảnh cáo.
Thấm Nhi lập tức ngậm miệng.
Mấy ngày liên tiếp, đêm nào Trần đế cũng ngủ lại cung Vô Ưu, mặc cả quần áo mà chìm giấc nồng. Ba ngày liên tiếp mất ngủ, Mộc Cẩn Nhi không chịu nổi nữa. Sau khi xác định hình như người nằm cạnh tạm thời không có ý đồ gì, cô quyết định nhắm mắt lại.
Đêm sâu.
Lúc Mộc Cẩn Nhi đang ngủ say giấc, Cảnh Hạo từ từ mở mắt. Y nghiêng người, ánh mắt lưu luyến ngắm nhìn gương mặt mĩ nhân đương trong giấc nồng hồi lâu, rồi chầm chậm nhích tới gần, bàn tay thoáng giơ lên định chạm vào gò má cô, song khi gần chạm tới thì lại dừng lại.
Cuối cùng, y bật cười tự giễu, chầm chậm thu tay về, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Không lâu sau, hậu cung nước Trần ngầm lưu truyền một bí mật, đó là hoàng đế có sở thích đặc biệt với cơ thể có sẹo.
Thế là bỗng dưng, từ quý phi cho tới nha hoàn, ai nấy đều đua nhau làm mình bị thương. Kẻ thì trượt chân ngã, người thì dập đầu, người thì ngã sấp, cốt là khiến bản thân bị trầy xước, hi vọng sẽ thành sẹo để thu hút sự chú ý của hoàng đế.
Thời gian dần trôi, hoàng đế chẳng hề bận tâm tới những phi tử đầy sẹo trên người, hằng đêm vẫn ngủ lại cung Vô Ưu. Điều này khiến đám phi tử bất chấp mọi giá tự hại mình vô cùng đau xót.
Ngày hôm đó, trời quang mây tạnh, gió thổi nhẹ nhàng.
Sau khi bãi triều, Cảnh Hạo cầm hai chiếc cốc xúc xắc đi thẳng tới cung Vô Ưu.
Sau khi vào điện, y đặt hai chiếc cốc xúc xắc lên bàn: “Cẩn phi, nàng chơi với trẫm một trò, thua thì phải chịu phạt.”
Trò chơi rất đơn giản, hoàng đế và Mộc Cẩn Nhi mỗi người một cốc xúc xắc, bên trong có một viên xúc xắc, ai lắc được số nhỏ hơn thì thua.
Hình phạt cũng rất nhẹ nhàng, mỗi lần thua phải viết tên của người kia mười lần lên giấy Tuyên Thành.
Mộc Cẩn Nhi thật lòng cảm thấy vị hoàng đế này hơi nhạt nhẽo, đầu óc cũng không được bình thường, song lại ngại thân phận của y nên đành chịu trận, ngồi giết thời gian với y.
Mộc Cẩn Nhi xui tận mạng, lắc mười lần thì thua tới chín lần, lần còn lại là hòa. Mà Cảnh Hạo thật sự rất may mắn, lần nào cũng lắc được điểm cao nhất.
Mộc Cẩn Nhi không tin mình lại xui đến độ này. Nhân lúc hoàng đế phấn khởi đi tới bàn dài, cô cầm cốc xúc xắc của y lên soi xét kĩ càng.
Trần đế đang đắc ý đứng cạnh bàn, tập trung cầm bút lưu loát viết lên giấy Tuyên hai chữ Cảnh Hạo.
“Trẫm đã viết tên lên giấy rồi, Cẩn phi chỉ cần chép lại là được. Nhất định phải thật nắn nót từng nét một, nhất định…” Y còn chưa nói xong đã thấy Mộc Cẩn Nhi cầm cốc xúc xắc bước đến: “Xin hỏi hoàng thượng, tại sao xúc xắc của hoàng thượng lại nặng thế này?” Dứt lời, cô đặt xúc xắc vào cốc, lắc mấy cái… Lần nào cũng lắc được điểm cao nhất.
Thấm nhi biết đã lỡ lời chọc giận tiểu thư nên vội quỳ xuống. Từ thuở bé, nàng ta đã đi theo tiểu thư, từ nước Lương tới nước Trần, tuy trước đây tiểu thư không hay chấp vặt nhưng cũng chưa bao giờ có thói quen ném đồ lúc tức giận.
“Em mà còn lắm điều như vậy thì về nước Lương đi.” Cảm giác cáu kỉnh khó hiểu bỗng dâng lên trong lòng Mộc Cẩn Nhi.
…
Cuối thu, ngự hoa viênũnước Trần muôn¸hoa khoe sắc,òrực rỡ khắpĩchốn.
Trong cung ngoàiĺcung đều tấtỉbật chuẩn bịỉcho lễ mừngḷsinh nhật CảnháHạo.
Tân đế nước}Lương mang linhịngọc Nam Hải,ἱđích thân đếnỗnước Trần chúcímừng sinh nhậtéTrần đế.
Quốc yếnịvô cùng longếtrọng, là tânịsủng của Trầnèđế, Cẩn phiợnương nương đượcẹchỉ định phảiĮcó mặt.
Yến tiệcĩdiễn ra rộnìrã linh đình.
Ngườiịđang ngồi thẳngìtắp trên ghếļkhách quý chínhỉlà tân đếạnước Lương, ChuįDục.
Mộc Cẩn Nhiậchỉ cúi gằm{nhìn bánh điểmỉtâm hoa quảἶtrên bàn, khôngồdám ngước mắt‹lên.
Mà người ngồiợđối diện cô,ởchẳng biết vôıtình hay cốẵý mà ChuịDục lại cứļđánh mắt nhìníCẩn phi nươngẵnương vừa đượcỉtấn phong củaínước Trần.
Trong bữaἳtiệc, Trần đếiđích thân rótýmột ly rượuírồi bước xuốngïmười bậc, dừngừlại trước mặtɩChu Dục: “Lyỉnày để gửiểlời cảm tạầnước Lương, cảmýtạ Lương đếầđã tặng thiênỉnữ Tử Viìcho nước Trần,ītặng cho trẫm.íTình cảm giữaếtrẫm và thiênũnữ như chimÏliền cánh, quả°là duyên trờiỉban.” Nói đoạn,ụy uống mộtộhơi cạn rượu(trong ly hổíphách.
Chu Dục thoángêngây ra, đápḻlễ xong, anhĩta cũng uốngỳmột hơi cạnìsạch “thiên tửùnhưỡng” trong ly.
Từĩxưa đến nay,ìnếu ai khôngùmuốn ở lạiĩyến hội thìÎsẽ đợi qua,ba tuần rượu,rồi viện cớírời đi. MộcẫCẩn Nhi cũngývậy, cô lấy¹lí do khóữở trong ngườiÍrời tiệc.
Bóng dángớnhẹ nhàng lướtĩqua, cây trâmÍngọc mỡ dê]cài trên búiỉtóc Mộc Cẩn³Nhi đập vàoểmắt Chu Dục,ẻkhiến mắt anhɩta chợt phiếmíđỏ.
ظ9 copy-làm~chó ahihi ໙ ĩㅃº ὑԾぅ
Sau màn tiếpảđãi nồng hậu,ụđáng lẽ đoànĭngười nước LươngIphải lên đườngỉvề nước. SongậCảnh Hạo lạiïvô cùng nhiệtôtình, ban chiếuḽgấp, lệnh choécon gái mấyởvị trọng thầnỵnước Trần vàoạcung hiến nghệ.
ģЛ ao*nhà*Cá ჯ ờㄤė Ṏϔぐ
Trên°yến hội, cácỉgiai nhân trổốtài cầm kỳĩthư họa đủfcả. Cảnh HạoÍthấy Chu Dụcḽcó vẻ đểùý một vịỏmĩ nhân múajkiếm. Chu Dụcếkhông chỉ nhìnõnàng ta vàiÍlần mà ánhắmắt còn mangĨcảm xúc khóừtả. Cảnh Hạoỵbèn nhân dịpẫmời rượu, muốnĩlàm mai choồLương đế, đểἴanh ta chọnỉmột vài mĩļnhân mang vềẹnước Lương, coi¹như là haiĭnước hòa thân,ủthân càng thêm¸thân.
ɑЗ đi copy nhục-vãi-lìn Ⴔ ẳえą Ọ6ㄾ
Tiên đế nướcịLương tiêu xàiẫhoang phí, quốcókhố đã trốngịrỗng từ lâu,ýtrong triều hoàngịthích lộng thế,ồtrẻ ranh nắmờquyền. Chu Dục{mới đăng cơ,ìcần phải chỉnhăđốn từng thứímột, tạm thờiâkhông nên đốiîchọi với nướcĩTrần có thựcắlực vượt xaữmình, cũng khôngơthể làm bẽImặt Trần đế.ĩVì vậy, anhỉta đành chọnìcô gái đeoớbội kiếm trongỉđám giai nhân.
ڶx copy làm chó ahihi ഴ ữㆇɣ ὗЧぁ
CảnhọHạo thoáng quanĺsát mĩ nhâníđược Chu Dục‹chọn, quả nhiênỉlà cô gáiùmà anh taĬnhìn vừa nãy.ỹY cười nói:ĩ“Quốc chủ nướcóLương quả quảἵlà có con°mắt tinh tường,ἴđây chính làỵlệnh ái củaἵtướng quân TôɪThành Viễn nướcẽTrần ta.”
ɴ+ đi-copy nhục~vãi~lìn อ ἔㄜɛ ẶЅㄾ
TôĩThành Viễn chưaờtừng nghĩ conígái mình sẽòbị quốc chủằnước Lương chọnảtrúng, mà hiểnơnhiên Trần đếầcũng có ýìđịnh hòa thân.íTình hình trênỷyến hội đãêphức tạp ngoàiàdự đoán củaîông ta. Nayịbị Trần đếíchỉ đích danh,ỉông buộc phảiḷra mặt. Ôngếbước ra khỏiứvị trí, đứng°trước mặt Lươngẵđế, chắp tayɨthưa: “Tiểu nữùTô Diệu Ngônốbị lão thầnấchiều chuộng đâmἱhư từ thuởıbé, tính tình)tùy ý xốcìnổi, lại không}có hứng thúĭvới mấy thứùnhư thi thưẻnữ công. Lãoļthần không quảnɩđược đành đểễmặc nó, quốcĨyến hôm nayũtiểu nữ chỉỵbiết biểu diễnắít kiếm phápẽchẳng mấy taoĺnhã, lão thầnľhổ thẹn.”
ěЯ yennhishark.wordpress.com ๙ Ṟㅺỏ ḆΘㅅ
Côḽgái đeo bộiữkiếm đột nhiêníbước ra khỏiònhóm giai nhân,ấsau khi hànhâlễ với hai³vị hoàng đếÎthì nói lẫyêvới Tô ThànhíViễn: “Cha, saoòcha nói con²kém cỏi nhưịthế? Quốc quânẫvới các trọngḽthần đều đangễnhìn, về nhàểrồi cha phêễbình con cũngɩchưa muộn mà.”îNói đoạn, côļthản nhiên thoángờliếc qua Lươngîđế đang đứngìcách đó khôngīxa.
ọ= yennhishark.wordpress.com ກ Ôㄸʗ ḼГㅋ
Cảnh Hạo cườiớlớn, khen ngợiĪtính cách ngayẻthẳng của Tô)thiên kim, đồng[thời khen kiếmỉpháp có phong°thái của bậc:cân quắc. Cánhởtrọng thần luônìnhìn sắc mặtăTrần đế màẻhành động, thấyîvậy thì lũỷlượt gật đầuЇtán thưởng.
>Ợ đi copy nhục-vãi-lìn Ⴟ Ṭチ• Ự$ㅇ
Tô ThànhốViễn không tiệnắnói thêm, đươngɩnhiên là ôngÎhiểu rõ tâmἲtư con gáiớnhà mình. Chẳngọlẽ con gáiềmình có ýîvới Lương đếõnên mới đứngộra nói chuyệnẽđể thu hútjsự chú ýđcủa Lương đế?(Ngoài mặt, haiἰnước Trần –ỵLương vẫn đangửhòa bình, songἲthực chất quanïhệ lại rấtănhạy cảm. Lòng[ngổn ngang trămìmối, song ôngữchỉ cúi đầuInói: “Để mọiĬngười chê cườiľrồi.”
چΡ ao*nhà*Cá ກ Ḱッ¨ ὼГㄫ
Từ đầuãchí cuối, LươngĪđế luôn mặtĺmày lạnh tanh,ĩkhông hề đểɪlộ bất kìẫcảm xúc dưýthừa nào.
ćϒ đi copy nhục vãi lìn ๆ Ṵㅿɗ ἐЮズ
Cảnh Hạoựlập tức phong‹Tô Diệu Ngônýlàm quận chúa(An Hòa.
ɓΥ đi copy nhục vãi lìn ໗ ἤㄩʐ õ%ㄟ
Ban thưởngăxong, sự nhiệtútình của Trầnởđế vẫn khôngăgiảm, giữ Lươngửđế ở lạiùhoàng cung thêmềmấy ngày.
ě& copy làm-chó ahihi რ Ỡㅹ♪ ỚΟㄪ
Thịnh tình{không thể chốiểtừ, Lương đếîđành phải thuậnĺtheo.
žΐ đi.copy nhục vãi.lìn ഒ ứソz ị,ㅌ
…
ڠѾ copy làm.chó ahihi ძ ὗヅɣ àfぎ
Phía Bắc thànhıLâm An, phủợtướng quân.
−Ы copy-làm~chó ahihi ഫ ệㅋɑ ốẺゼ
Thiên kimîcủa Tô tướngẽquân được thiênổtử tứ hôn,Їcòn được phongἰlàm quận chúaỉAn Hòa. Khắpἵtrong ngoài triềuệđình nườm nượpìđến phủ tướngỉquân chúc mừng.ɨTô Thành Viễnễtiếp khách mấyɨngày liên tiếp,ụmãi mới đểìra được ítờthời gian điĩgặp cô conïgái to ganɪkhông biết xấuἰhổ của mình.
ʗR copy làm chó ahihi წ Ờㄴɖ Ṗ+ㄳ
Lúcḹông đến hànhĮlang thì đụngồphải phu nhân:mình – Tầnİthị đang sắpễxếp đồ cướiἵcho con gái.ïNgoài mặt, Tần‹thị vô cùngơbình tĩnh saiíbảo kẻ dướiằvận chuyển củaẻhồi môn, thếìnhưng vành mắtửlại đỏ sọng.
źΕ đi copy nhục-vãi-lìn ჲ ậㅃڂ ṘЦㅄ
Conữgái gả đếnἳnước Lương xaítít ngàn dặm,ỉsau này muốnẹgặp cũng khó,Ĩcó người mẹỹnào không xótĪchứ.
ɣỒ đi copy nhục vãi lìn ฐ Ṻㄷ/ ὁϰㄝ
Lúc Tô ThànhỵViễn đi qua,ầTần thị khôngἶnén nổi cầmồkhăn lau nướcịmắt: “Con nhócỡDiệu Ngôn bướngằbỉnh từ nhỏ,°tôi không khuyênfđược nó, ôngíđi xem sao.”Î
ɕí ao.nhà.Cá ഖ Úチą Ửϱㄦ
Tô Thành Viễniđến khuê phòngẻcủa con gái,ḻthấy Tô DiệuïNgôn đã sắpíxong một hòmẳbinh khí, bọcễđựng quần áo}đồ trang sứcũlại chẳng cóímấy. Ông khôngĺkhỏi buồn bựcĩhừ lạnh: “Conởgái lớn khôngạgiữ được, nhìnĩdáng vẻ sốtísắng của conèđi, lòng đãăsớm bay đến¹bên Lương đếệrồi.”
ʚ% đi copy nhục vãi lìn ໓ Ôㄷử éБぐ
Tô DiệuữNgôn không lauịvỏ kiếm nữa,ờthẳng thắn bàyìtỏ: “Con vừaụgặp đã thíchỳLương đế. Vừaἳkhéo, hoàng đếỉkhéo hiểu lòngÏngười của chúng{ta lại banıhôn cho bọnĭcon, quả làἶduyên phận đượcḽviết trên đá,Tam Sinh.”
ʒà copy làm-chó ahihi ໘ Ỹㄴě Ṝâき
Chungợquy lại thìòvẫn Tô Diệu³Ngôn vẫn mangồtâm tính thiếuἳnữ, lại thêmịcái tính bướngùbỉnh. Tô ThànhẹViễn biết nếuἰkhông đồng ýưhôn sự này,ịdễ có khiįTô Diệu Ngônẵsẽ ôm đồỵbôn ba ngànồdặm tới hoàngícung nước Lương,ètự do theoàđuổi tình yêu.(Huống hồ, mốifduyên này cònỵdo Trần đếữban, dính dángỉtới rất nhiều¹việc, ông thựcἵsự không muốnécon gái mạoìhiểm. Ông làặđịnh quốc tướngıquân của nướcẳTrần, thực lựcùhùng hậu, nếuÎông quả quyếtủphá hủy mốiõduyên này thìḹkhông phải khôngīthể. Song nhìnữcon gái vuiĭvẻ, ông đànhầthở dài, saiíquản sự raấngoài canh cửaɪđể tránh tai¸mắt của ngườiễkhác. Ông siếtãchặt tay conỡgái, hỏi vôḻcùng thận trọng:ọ“Nếu sau này¸hai nước giaoịchiến, con sẽậvề phe nào?”ễ
<Ợ yennhishark.wordpress.com ณ Ờㄱɢ ὧ҂ㄨ
Tô Diệu Ngônįngây ra: “…ỵCon không nghĩựnhiều như vậy.”ị
ñϲ đi copy nhục-vãi-lìn റ ὔあẩ úϖㄜ
…
ʊԼ đi copy nhục-vãi-lìn ๔ òぎč ṾѠㆀ
Mấy ngày sau,fLương đế ChuụDục dẫn theoἱquận chúa AnḽHòa rời nướcỉTrần, cả nướcìhân hoan đưaẫtiễn.
□Ժ copy làm chó ahihi ഖ Ṷご¥ ḢЎㄣ
Hoàng cung nướcờTrần tưng bừngơhồi lâu cuốiớcùng cũng yênệtĩnh lại. MộcìCẩn Nhi biết:tin Chu Dụcủrời đi mớiẳdám ra khỏiầcung Vô Ưu.
ğՕ đi copy nhục vãi lìn Ⴡ Ơこä ỔϤテ
Ngước)nhìn trời cao,ếmây xanh lữngỡlờ, nhạn xuôiòvề nam, bấtjgiác đã vàoèthu.
ẹѮ đi copy nhục-vãi-lìn ന Íㄴŷ ἷϠㄾ
Cảnh sắc mùaíthu trong ngựứhoa viên hoàngĪcung nước Trầnễvô cùng tươiïđẹp. Trong ngựἲhoa viên cóùhồ Tinh Hoaìdiện tích kháílớn, trong hồínuôi cá chépịxanh quý hiếm.
ạԵ đi copy nhục vãi lìn კ Ḯㅄ⊱ Ṃ> ㆅ
CảnhọHạo rất thíchũđám cá chépồxanh này nênĩđám cung nữỳcũng không dámẫchểnh mảng. Ngàyènào cũng chămísóc lũ cáènày như chămằsóc tổ tông.íGiờ này, MộcầCẩn Nhi đang°hồn vía trênḷmây, cầm cảílượng lớn thứcếăn ném xuống(hồ.
ڸϖ yennhishark.wordpress.com ჯ ùㄦừ ùѼㆊ
Một chiếc áoἳchoàng ấm ápỉmềm mại khoácἳlên vai cô.
ỡՉ yennhishark.wordpress.com Ⴈ Áㄵƀ ἧΆㄦ
MộcịCẩn Nhi quayệlại, Cảnh Hạoἳrất tự nhiênĺthắt dây cổļáo cho cô,ịmặt mày đượmùý cười: “Quâníchủ nước Lươngỡthích thiên kimἳcủa định quốcitướng quân nướcầTrần ta. Côẵthiên kim ấyúcũng khá thúĩvị, không giỏiếcầm kỳ thưàhọa nhưng lạiểrất giỏi múaỗkiếm, càng khéoỗlà cô thiênìkim ấy có³nét hao haoủgiống nàng.” Yỹvén đám tócìmai bị gióḷthổi rối bùẵra sau taiơcho cô, nóiàtiếp: “Trẫm đãịsắc phong thiênľkim Tô DiệuềNgôn của phủửđịnh quốc tướngẻquân làm quậnúchúa An Hòa,ộlần này côĩta trở về°với Lương đế,ưnhất định sẽíđược ân sủng.ữTa thấy ánhômắt Lương đếἰnhìn cô taɪkhác hẳn bình¸thường.”
ʒՂ ao nhà Cá ഘ àㄴü ὑЖㅺ
Quận chúaảhòa thân là¹chuyện kinh độngἳtriều chính, choýdù cả ngàyôchỉ ở cungíVô Ưu thì{cô cũng vẫnẻđược nghe kể.ìMộc Cẩn Nhiỷthực sự khôngỉbiết nên nóiἵgì, dù có]nói cũng chỉịlà vài câuõlấy lệ. Côàbỗng thấy mệtἱmỏi, ngẩn ngườiịmột lát rồiởmới đưa mắtịnhìn vị hoàngạđế thích làmốmai kia.
قѦ đi copy nhục-vãi-lìn ബ Ỹぎɓ ὦϠえ
Y khoácẩáo choàng choỉcô, trên ngườiľchỉ còn mộtỉchiếc áo vàngĬsáng, bên cạnhĩcũng không hạénhân nào.
ٯ= đi-copy nhục~vãi~lìn ฎ ổデů ṞΒㅻ
Bấy giờ,]cô mới làmỉđộng tác thỉnhửan với CảnhủHạo.
ĸՌ đi copy nhục vãi lìn ആ ἷㅉª ὖѲㆊ
Lúc đến, CảnhàHạo đã choêcung nữ quanhÎhồ Tinh Hoaùlui hết, bâyậgiờ trong đìnhóchỉ còn yɨvà Cẩn Nhi.
ậЫ ao-nhà-Cá ຂ Ḋㄹʠ Ẹㄹ
Lúcọhai người ởàbên nhau, đaỡphần chỉ có}im lặng. Yểvốn không thíchằnói chuyện, màủcô còn trầmêlặng hơn. Dùợy tìm chủẩđề để nói¸thì cô vẫnệtỏ vẻ chẳngĩmấy mặn mà.
ɔУ đi copy nhục-vãi-lìn ჴ Ṵきǎ ὗ6ズ
Cũngĩđược thời gianếkhá dài rồi,ảphải thay đổiıcách ở chungặcủa hai ngườiḻthôi. Nghĩ vậy,ỉy đột nhiênílên tiếng: “Nàngẽthích điều gìɨở hắn?”
ɧЯ đi.copy nhục vãi.lìn ໓ Ḭㅼğ ṖѸㄴ
Rặngἱmi Mộc CẩníNhi khẽ run.ĺCô kinh ngạcínhìn y.
ڃՄ copy làm chó ahihi ศ Ợがڽ ệԳㄷ
Dường nhưằy đã biếtἳgì đó, nhưngļcô lại không}nhớ là mìnhìtừng để lộẳsơ hở lúcẫnào. Bởi lẽủcô tự thấyīlà mình cheégiấu cảm xúc]rất tốt.
ɲΓ đi-copy nhục~vãi~lìn ჴ ựㅌʖ ὢΧㄬ
Thấy côḽngây ra khôngầnói gì, CảnhưHạo bước đếnộgần, rút câyĩtrâm ngọc mỡɨdê vốn đãạvỡ lại đượcẻtơ vàng gắnẵlại trên búiốtóc cô xuống,đcụp mắt quanįsát: “Đây làềthứ hắn tặngịnàng đúng không?”}
طỷ yennhishark @ wordpress.com მ Ṧヂỳ ḀϨㄞ
Mộc Cẩn Nhiỡbỗng thấy buồnỉbực.
ċϑ ao*nhà*Cá ശ úㆊ< ơՕダ
Chỉ một thoángớtrên yến hội,ḷnhất định lààTrần đế đã³phát hiện raỉgì đó, môiỷMộc Cận trắngõbệch.
ộh copy làm.chó ahihi ഘ ýう÷ ἒДぁ
Cảnh Hạo nắmīchặt bàn tayýlạnh lẽo củaõcô, đặt câyỗtrâm vào lòngÏbàn tay cô,ìgiọng rất khẽ:ἴ“Nếu có ngàyĪnàng động lòngḷvới trẫm, liệuảnàng có vứtỹnó hay trả,lại cho hắnĮkhông?”
ڬt yennhishark.wordpress.com Ⴟ Ễㅽڇ ὀԻㄟ
Mộc CẩnủNhi nắm chặtĩcây trâm, khôngổbiết nên đápîlại thế nào.
üϤ đi-copy nhục~vãi~lìn ฎ ụㅺɖ ḆΕㄺ
Bốnịmắt nhìn nhau,ἷMộc Cẩn Nhi°không nhanh chóngîdời mắt điựnhư xưa, côỉnhìn sâu vàoÍy, hoàn toànệquên mất lễỷtiết.
µa đi copy nhục vãi lìn ഥ Ềぅح ỢЧㄦ
Cảnh Hạo bị³cô nhìn vậyẩthì nóng bừngìtai, song vẫnợtỏ vẻ thản,nhiên dời mắtἱnhìn mặt hồ.ĮThấy mấy conɩcá chép xanhĩlồi mắt ra,ữngửa bụng trắngïhếu, trông đếnơlà sống dởĪchết dở. Vẻộgiận dữ vừaủhiện lên long²nhan thì yἲchợt thấy bên)chân Mộc CẩnἳNhi có lượngạlớn thức ănἶcho cá, khóeýmiệng y giầnḽgiật, ánh mắtằấm áp trởộlại… Cảm giácἳtai đã bớtậphừng phừng, y¹mới dắt tayĩcô ra ngoàiẵđình: “Quay vềỉcung Vô Ưu,Íđể trẫm xemữnàng đã viếtἷđủ hai trămạlần chưa, chưaíđủ, thì phạt‹tiếp.”
…
ɥc yennhishark .wordpress.com Ⴐ ợえ× ḖОダ
Trong cungjVô Ưu.
ҍЅ ao*nhà*Cá อ ἁきʟ Ýqこ
Cảnh Hạoìkiểm tra hàngĩchữ thanh nhãìngay ngắn trênIgiấy hoa tiên¸hồi lâu, lưuũluyến mãi rồiỵmới đặt xuống:ọ“Khụ… Chữ ‘Hạo’ỉnày hơi ẩu,ἳđừng có vìùchữ nhiều nétìmà sinh lườiĮbiếng, phạt nàng)viết thêm haiâtrăm lần nữa.”ἵ
ạΟ copy làm chó ahihi ღ ằㄝġ àΉデ
Mộc Cẩn Nhiứliếc y. CảnhìHạo thấy trongĪđó có xenợlẫn chút oánḽhận.
ҳѪ đi copy nhục vãi lìn ธ ỉㅋچ ỷΞソ
Có lẽ đóỵlà biểu cảmÍđầu tiên màôcô thể hiệnẫtrước mặt yḷkể từ khiìđến hoàng cungḽnước Trần.
ốЏ yennhishark.wordpress.com Ⴞ Ừソỳ ᾀ,ソ
Cảnh Hạoỡvui mừng khônjxiết, vòng ngườiĩtới trước bànărồi ra vẻἵnghiêm trang: “Sao²lại bất mãnįthế? Vậy đi,ĩtrẫm cũng viếtétên nàng haiỏtrăm lần tặngủnàng, được không?”ữ
ʋƠ ao.nhà.Cá Ⴀ ễㅿþ ḺÉㄢ
Y vừa nóiĩvừa viết baựchữ Mộc CẩnáNhi xuống giấyứTuyên. Cảnh Hạoἴtiếp tục vậnidụng ngòi bút}rồng bay phượngàmúa: “Nàng thíchἲhắn ở điểmĩnào… Cẩn Nhi?”ô
±Э copy làm chó ahihi ജ Ṥㄧó ôЦㅍ
Lại vòng vềẽchủ đề sắcẫbén này, MộcợCẩn Nhi cảmĩthấy bức tườngẫcô cố giữỉtrong lòng hơi°lung lay, côḹbỗng quỳ sụpĩxuống, nghe “cộp”ẵmột tiếng.
ś7 copy-làm~chó ahihi ๘ àツ¤ Ợ{ㄸ
Cảnh Hạo}thấy vậy thìἶnhói lòng.
ʊt đi copy nhục-vãi-lìn ฯ ᾃㄡǔ ἀЪㅻ
“Nàng làmĩgì vậy?” Y}cẩn thận đỡậcô dậy.
ỡЪ đi.copy nhục vãi.lìn โ Úㄤҩ ẶԶㆃ
Lúc MộcỉCẩn Nhi ngẩngờđầu lên, nướcímắt đã giànògiụa.
حý copy làm chó ahihi ഢ Ṯㄻɐ Ṇևㄫ
Lòng bàn tay)ấm áp lauἲđi vệt nướcỗbên khóe mắtİcô, giọng yíkhàn khàn: “Đãîlà người bỏìrơi nàng, tộiľgì phải nhớỉthương hắn?”
ổ2 ao-nhà-Cá Ⴓ Ṅㅊ÷ ἁ$ㅍ
Tuyírằng Mộc CẩnồNhi không trảịlời nhưng nướcồmắt cứ tuônầtrào, lau cũngẻkhông hết. CảnhỹHạo luống cuốngừđứng cạnh cô,ἶđưa tay muốnḷôm cô nhưng)lại sợ dọaécô, vội rụtầtay về.
¥Ш copy làm.chó ahihi ป Ṭぐĸ ẶѾㄶ
Giờ khắcấnày, y chỉĬcó thể đứngổđó nhìn phiấtử của mình(đau lòng rơiólệ vì mộtİngười đàn ôngằkhác.
ǔѮ yennhishark .word press.com ๆ Ṋㄻə ἄàゼ
Nén giận, vì)chính y, cũngễvì Chu Dục.
ʧϦ copy-làm~chó ahihi ბ Ṫㅍ− ạỒㅊ
Rõỉràng là đếivương một nước,ĩcó thể hôẫmưa gọi gió,ỉấy vậy màɩy lại khôngĮthể khiến ngườiứtrong lòng vuiếvẻ. Y hậnỉkhông thể chémɨđôi Chu Dục.
ểV copy-làm~chó ahihi ഖ Ṽズĥ ḸЮㆃ
Nỗiĩlòng của CảnhặHạo, dù ítīdù ít nhiềuɪđã lọt vàoặmắt Mộc CẩnịNhi. Cô héÏmôi rồi lạiỹngậm lại, imḽlặng hồi lâuảmới lên tiếng:f“Biết nấu cơm.”‹Cô giải thíchỉlại lần nữa:Ї“Tôi thích vììanh ấy biếtḽnấu cơm.”
ٿΠ yennhishark.wordpress.com Ⴑ ằㅋظ ṞѠㄻ
…ĩLần này, đếnýlượt Cảnh Hạoịsững sờ.
ڠϬ ao-nhà-Cá ഓ ệか⊹ ṴԶか
Mộc CẩnãNhi chỉ muốnįlàm dịu bầuìkhông khí, nhưngĩCảnh Hạo lạiérất nghiêm túcỉsuy nghĩ vềἱnó, đồng thờiĮbiến thành hànhôđộng thực tế.
ºϮ ao.nhà.Cá ო áヅå Ḩ1い
Hoàngíđế vào ngựἷthiện phòng là(chuyện hiếm cóềtrong lịch sử.(Hoàng đế vào:ngự thiện phòngĩnấu cơm lạiìcàng hiếm thấy.ìHoàng đế đếậvào ngự thiệníphòng đích thânἷlàm thịt gàọthì quả thậtềchưa từng cóítrong lịch sử.
ʛԳ yennhishark. wordpress. com ฟ Ḇッẽ ἲΰㅇ
CảnhḽHạo mặc kệįsự ngăn cảnỏcủa đám cungínữ. Y phấtĮtay áo vàoảngự thiện phòng,]ngang ngược khôngằcho bất cứũai hỗ trợ,°tràn đầy tựátin tuyên bốỷmuốn làm mónơngon nhất thếơgian – phaoặcâu gà khoἱtàu.
ễà yennhishark .wordpress.com ᄁ ὧゼñ ỳБㄧ
Cam công côngòcầm phất trầnănửa che mắtữlượn lờ trướcộngự thiện phòng.ặChỉ thấy quốcặquân của mìnhểcầm thượng phươngìbảo kiếm, chémἳmột nhát xuốngľđầu gà… Nétậmặt vẫn vôícùng uy nghi,ểnghiêm túc… Sauἳkhi buông bảoậkiếm, y lậpọtức xắn tay(áo vặt lôngậgà…
ʁԷ copy làm.chó ahihi ຕ ớㅌ⊹ ỵЈが
Hỉ nhi côngýcông nhìn trộmựrất hăng say,²hoàng đế cóЇkhiếu làm việcệthật đấy. Camũcông công đứngìcạnh suýt thìĩnghẹn thở. Cậuịta vội vàngívỗ lưng thuậnịkhí cho sư¹phụ. Cam côngễcông thở hổníhển ho khanĩmấy tiếng, dườngḹnhư thực sựỡkhông đành lòngđnhìn tiếp nữa.ừÔng ta nhắmỳmắt lẩm bẩm:ỉ“Ôi trời ơi,ɨhoàng đế tôniquý của tôiἷơi, người trúngἳtà gì thếἰnày…”