U Minh – Chương 74

Chương 74

Edit: Miên

Beta: Cá không biết bay

Tiệm cầm đồ U Minh

Tâm trạng Thiên Thí Quân rất tốt, sai Tiểu Bồ Đề buông rèm lụa đỏ khắp bốn phía chòi thủy tạ trong tiệm.

Sau đó, y tự tay dập tắt mê tàng hương trong lò, đổi thành Mạn Đà La.

Thiên Thí Quân ngồi xếp bằng trên nệm cói, đầu gối đặt chiếc đơn huyền cầm nhưng không đánh, chỉ lặng lẽ nhìn ra dòng Vong Xuyên phủ kín sương mù.

Tiểu Bồ Đề buông rèm xong thì chạy lại hỏi: “Thiên Thí Quân đã ôm đàn lâu vậy rồi sao còn chưa đánh?”

Thiên Thí Quân cúi đầu nhìn dây đàn tỏa linh quang: “Không phải đàn của ta, tất không đánh được.”

“Tại sao lại không được?” Tiểu Bồ Đề ngồi xuống bên cạnh.

Đàn này khác với những loại khác, đàn thông thường sẽ có năm hoặc bảy dây nhưng đàn này lại chỉ có một, Tiểu Bồ Đề thử gảy nhẹ dây đàn.

Dây đàn rung lên dữ dội, sau đó bắn ra một luồng lực cực mạnh, hất Tiểu Bồ Đề ra xa mấy trượng.

Tiểu Bồ Đề dùng mũi chân hãm lại, tạo thành một vệt dài trên sàn nhà mà vẫn không có cách nào giữ mình khỏi văng về phía dòng Vong Xuyên phía sau. Lúc sắp rơi xuống thì được Thiên Thí Quân tung ra một luồng sáng bạc đỡ được.

“Quả là cây đàn lợi hại.” Tiểu Bồ Đề vuốt ngực, quay lại cạnh Thiên Thí Quân. Cô nàng có vẻ hứng thú với cây đàn nên nghển cổ lên ngắm nghía.

Thiên Thí Quân đẩy đầu cô về: “Khách đến rồi, ra mời vào.”

Tiểu Bồ Đề dẫn một cô gái từ trong sảnh đến nhà thủy tạ, vừa đi vừa khen: “Mắt tỷ tỷ đẹp quá.” Cô sờ lên mắt mình, so ra thì mắt cô có vẻ nhỏ hơn.

Thiên Thí Quân luôn ngạo mạn lạnh lùng, trông thấy vị khách này lại nở nụ cười, đặt cây đàn lên bàn ngọc rồi đứng dậy nói: “Cô nương Ngu Hoan, tôi chờ cô đã lâu.”

Sau khi hồn phách Ngu Hoan từ trong bức tranh lạc vào không gian xa lạ này thì được một cô bé trông hơi khờ khạo dẫn đến nhà thủy tạ, nàng hoang mang hỏi: “Ngươi là ai? Đây là đâu?”

Thiên Thí Quân không đáp, ánh mắt lướt qua đàn cổ trên bàn ngọc: “Nó cũng chờ cô rất lâu rồi, cô đến đàn thử một khúc đi.”

Lúc đám Thu Mộ rời khỏi mê tàng giới, Bạch Ma vẫn đang nghiêm chỉnh ngồi trên ghế trông giữ cơ thể của hai người một thú trong quán trọ Dẫn Giang, dáng vẻ vẫn nghiêm túc, cẩn thận như thường ngày.

Thấy hai người trên nệm hương bồ lần lượt mở mắt, anh ta như thở phào: “Sao lần này lại lâu thế?”

Cổ Vị Trì vươn vai, liếc Thu Mộ: “Còn không phải vì cô ta lề mề sao.”

Thu Mộ không buồn đáp lại, chỉ vỗ nhóc béo còn đang mê man dưới chân: “Dậy đi, dậy đi.”

Nhóc béo vẫn nằm im.

Cổ Vị Trì cũng véo cái tai đầy lông của nó: “Trời mưa rồi, sấm sét đến rồi…”

Nhóc ta vẫn không nhúc nhích.

Chắc không phải hồn phách nhóc béo vẫn kẹt trong mê tàng giới chưa ra được đấy chứ… Thế thì nguy mất.

Đi vào mê tàng giới của Ngu Hoan lần nữa không khó nhưng hồn phách nhóc béo đang bị kẹt ở mê tàng giới mà họ vừa ra khỏi, nếu đi vào mê tàng giới lần nữa thì sẽ là một mê tàng giới mới, một vòng tuần hoàn mới. Tuy cũng thuộc hồi ức của một người nhưng lại là một huyễn cảnh riêng, không liên quan gì đến mê tàng giới lần trước. Mê tàng giới từng được vào sẽ biến mất khi sứ giả quay về, nếu thần thức hồn phách không quay về cùng sứ giả thì sẽ không về được nữa.

Đây là nguy hiểm lớn nhất khi đi vào mê tàng giới.

Thu Mộ hoảng hốt lay nhóc béo, thằng ngốc này đột nhiên yên tĩnh khiến cô không quen. Bỗng Bạch Ma bế nhóc béo lên bằng một tay, tay kia phẩy một cái, biến ra đĩa đùi gà cháy tỏi thơm nức mũi.

Mũi nhóc béo giật giật, nhoáng cái đã mở choàng mắt bổ nhào lên bàn: “A! Đùi gà!”

Cổ Vị Trì giơ ngón tay cái: “Lão Bạch, được đấy. Ông hiểu suy nghĩ của thú cưng nhất, hay là giao con kỳ lân giữ cửa nhà Lão Quân cho ông giải quyết nhé.”

“Không.”

“Ông có thể phũ phàng từ chối tôi thế à?”

Bạch Ma tung chưởng về phía Cổ Vị Trì đang cười nham nhở rồi đi sang phía Thu Mộ: “Sao rồi? Ngu Hoan đã giao dịch gì với tiệm cầm đồ? Hồn phách à?”

Thu Mộ lắc đầu, nói thật: “Không trao đổi gì cả.”

Thành Dẫn Giang chìm vào màn đêm, mở cửa sổ ra là có thể trông thấy màn sương mỏng trên mặt sông mênh mông, bên dưới mặt nước thoạt trông yên ả ấy đang giam giữ một rồng, một thú.

Cách đó không xa là ánh đèn le lói của lầu Tàng Hoan, khách khứa ăn vận lộng lẫy ra vào nườm nượp, thi thoảng lại có tiếng ồn ào truyền đến bên cửa sổ.

Thu Mộ đóng cửa, cô không hiểu nổi vụ làm ăn này. Từ lúc mở cửa đến nay, tiệm cầm đồ U Minh chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn, linh hồn là vật trao đổi tiệm cầm đồ thích nhất.

Ngu Hoan quả thật đã đến tiệm cầm đồ, cây đơn huyền cầm cũng do chính tay Thiên Thí Quân trao cho cô ấy nhưng Thiên Thí Quân không hề yêu cầu bất cứ thứ gì, cứ như người từ thiện phát cháo cho người nghèo vậy.

Nhưng cây đơn huyền cầm kia tuyệt đối không phải cháo, tuy cô chưa thấy bao giờ nhưng chỉ cần nhìn dây đàn cũng biết không phải vật tầm thường.

Chưa một ai gảy được cây đàn ấy, chỉ chạm nhẹ đã có khả năng bị tổn thương đến tâm mạch, nội tạng.

Đó cũng chính là cây đàn cổ mà Ngu Hoan dùng để mê hoặc tâm trí người khác.

Thu Mộ định điều tra lầu Tàng Hoan thêm lần nữa.

Trong phòng hoa, Ngu Hoan sai nha hoàn thay cho nàng một bộ váy lộng lẫy trễ ngực, nàng ngồi trước gương đồng, tô xong son môi rồi chuẩn bị cho lần thôi miên tiếp theo.

Nhấp thiếp son đỏ thẫm, bờ môi căng mọng, diễm lệ tựa máu, nốt ruồi mĩ nhân đỏ tươi điểm nơi khóe mắt, vừa nguy hiểm lại vừa mê hoặc.

Nha hoàn mở cửa ra ngoài thay nước, Ngu Hoan bỗng nhìn thấy một người qua gương đồng.

Nàng quay lại, quả nhiên có người đứng sau, Ngu Hoan nhanh chóng với cây đàn cổ trên bàn trang điểm, tay vừa chạm đến đuôi đàn đã nghe đối phương nói: “Tiệm cầm đồ U Minh, Thu Mộ.”

Ngu Hoan tức khắc thu tay lại, ôm chặt lấy ngực rồi nhìn người kia.

“Đại đương gia làm giao dịch với cô lúc trước có việc không đến được nên sai tôi đến gặp cô.” Thu Mộ thấy Ngu Hoan không tỏ ra đề phòng rõ ràng như lúc trước thì ngồi vào bàn, tự rót cho mình một chén trà.

“Cô nương là người của tiệm cầm đồ? Vậy cô đến đây để…”

Thu Mộ thưởng trà, mặt mày trông có vẻ bí hiểm nhưng thực ra là đang ngây người, bởi cô cũng không biết mình đến đây làm gì.

Ngu Hoan không làm giao dịch với tiệm cầm đồ, vậy Đồng Cơ bảo cô đến đây làm gì? Lẽ nào muốn đùa cô? Nhưng Đồng Cơ không phải người rảnh rỗi như thế.

Thu Mộ nhìn cây đàn cổ: “Tôi muốn biết tại sao cô lại đánh được cây đàn này?”

Ngu Hoan đưa mắt về phía cây đàn, lắc đầu: “Lúc Thiên Thí Quân đưa cây đàn cho tôi đã nói nó chỉ thuộc về tôi, cũng chỉ có nó mới có thể cứu được người tôi muốn cứu.”

“Dùng tiếng đàn mê hoặc tâm trí con người, rồi đưa những người đó xuống đáy sông đục đá. Tảng đá kia lớn như vậy, đục mười năm cũng chỉ đục được ít đá vụn, cô muốn đục đến lúc nào? E là có đưa toàn bộ trai tráng của thành Dẫn Giang xuống cũng chưa chắc đã đục thủng được tảng đá ấy mà cứu người.”

“Khi ấy tôi cũng nghĩ như cô, cứ chậm chạp như thế thì không biết phải mất bao lâu. Vậy nên sau đó tôi đã đến tiệm cầm đồ tìm Thiên Thí Quân để bảo y chỉ cho cách cứu người nhanh hơn, thế nhưng người trong tiệm không chịu gặp tôi. Sau này cô gái bên cạnh Thiên Thí Quân truyền lời từ xa cho tôi, nói là đừng vội, thời cơ chưa đến. Tôi chỉ có thể dùng tiếng đàn dụ người xuống sông đục đá, dù chỉ có ít đá vụn cũng đã là hi vọng với tôi rồi.”

“Nếu thái tử Túc Dẫn được cứu ra thì cô định thế nào?” Thu Mộ vốn chỉ thuận miệng hỏi nhưng Ngu Hoan lại kích động nắm tay cô: “Cô nương có ý gì? Có phải thời cơ mà tiệm cầm đồ các người nói đã đến, các người định giúp tôi cứu Túc Dẫn ra ư?”

Đâm lao phải theo lao, Thu Mộ không đáp thẳng mà chuyển chủ đề: “Tôi hỏi là nếu Túc Dẫn được cứu thì cô định theo y về Đông Hải làm thái tử phi hay là…” Quay về sơn trang Liệt Cẩm bầu bạn với Bạch Tiêu Hoàng đang trên bờ vực sinh tử.

“Tôi không nghĩ nhiều đến vậy, chỉ muốn cứu được người ra trước đã. Chỉ cần cứu được huynh ấy ra, muốn tôi làm gì cũng được.”

Hiển nhiên cảm xúc của nàng ta vẫn đang rất kích động, chỉ thể hiện rõ quyết tâm cứu người chứ không thỏa mãn được lòng hiếu kì của Thu Mộ, thực ra cô muốn biết sau khi trải qua tất cả những chuyện này, cuối cùng Ngu Hoan sẽ chọn ở bên ai trọn đời.

Cô vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi tiếp: “Cô không định đến thăm Bạch Tiêu Hoàng một lần sao? Mười năm rồi, hình như cô chưa từng quay lại sơn trang gặp anh ta nhỉ?”

Sắc mặt Ngu Hoan ảm đạm: “Tôi… tôi không có mặt mũi nào gặp chàng.”

Thu Mộ cũng không tiện hỏi không có mặt mũi gặp phu quân vì quay lại nghề cũ, làm hoa khôi quyến rũ vô số đàn ông hay vì trái tim đã trao người khác.

Song, cổ tay Ngu Hoan vẫn đang đeo chiếc vòng Nguyệt Tú Thiên Ti mà Bạch Tiêu Hoàng tặng.

Ngu Hoan đột nhiên quỳ xuống, nắm tay Thu Mộ: “Cô nương, Thu cô nương, cô là người của tiệm cầm đồ, chắc chắn thần thông quảng đại. Khó khăn lắm tôi mới gặp được người của tiệm cầm đồ, xin cô hãy cứu Túc Dẫn giúp tôi, Ngu Hoan nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp đại ân đại đức của tiệm cầm đồ.”
Mặc dù Thu Mộ vẫn không hiểu tiệm cầm đồ sai cô đi chuyến này để làm gì nhưng cô đã đi vào mê tàng giới của người ta, chuyện nên xem hay không nên xem đều đã xem cả rồi, tuy tình cảnh hiện giờ có hơi lúng túng nhưng nếu có thể thì tội gì không giúp? Vậy là Thu Mộ khẽ cất tiếng: “Tôi có vài người bạn rất giỏi, để tôi về tìm họ bàn xem có giúp được không.”

Ngu Hoan dập đầu thật mạnh, trán dính sát nền nhà, mãi vẫn không ngẩng lên, nước mắt đã ướt đẫm một mảng lớn. Nàng như người bị giam cầm trong bóng tối nhiều năm bỗng nhiên nhìn thấy một tia sáng chiếu xuống, lại như kẻ trong đầm lầy tuyệt vọng nhìn thấy chồi non nhú lên, tâm trạng khó nói nên lời.

Khi Ngu Hoan ngẩng đầu lên, nàng tức khắc ngớ người ra.

Thu Mộ đang cầm cả con cá nướng ăn say sưa ngon lành.

Thu Mộ ho khan, chỉ vào cái đĩa trống trơn trên bàn: “Tôi đang đói, thấy mùi cá thơm quá nên không kìm được, Ngu cô nương đừng trách tôi nhé.”

“Nào có, nào có.” Ngu Hoan đứng lên, ấp úng nói: “Nhưng cá này Huyền Hoàng đã ăn mấy miếng rồi.”

Đương nhiên Thu Mộ cũng thấy đuôi cá thiếu mất một miếng nhỏ nhưng cô đã ở trong mê tàng giới tám, chín ngày liền, còn chẳng được uống ngụm nước nào. Đi vào mê tàng giới hao tổn rất nhiều tâm lực và thể lực, từ lúc ra ngoài vẫn chưa có gì bỏ bụng, đây cũng là lần đầu tiên cô ăn cá của người ta ăn thế này, tuy hơi ngại nhưng ăn cũng ăn rồi, một con cá thôi mà, sau này cô có thể biếu lại cả rổ. Thu Mộ không để tâm, cười nói: “Không sao, người khác ăn rồi cũng không sao.”

Ngu Hoan ngẩn người, đoạn đứng dậy đi ra cửa: “Nếu cô nương đói thì để tôi sai người chuẩn bị ít đồ ăn.”

Bỗng nhiên, cửa sổ bật ra, một bóng vàng vọt vào, nhanh như chớp cắp con cá trên tay Thu Mộ đi. Mèo vàng chạy đến bệ cửa thì cong lưng, xù lông, nhìn Thu Mộ như thể định lao vào cào xé cô.

“Huyền Hoàng, không được vô lễ với khách.” Ngu Hoan lập tức quay lại vuốt lông nó.

Huyền Hoàng là mèo!!!

Cô đã cướp thức ăn mèo, lại còn là đồ nó ăn thừa nữa. Cô vội ôm họng: “Ngu cô nương, có chỗ nào tiện cho tôi nôn không?”



Lúc Thu Mộ quay lại quán trọ Dẫn Giang, Cổ Vị Trì đang tranh đậu tương với nhóc béo, Bạch Ma ngồi tĩnh tọa trên sập.

₠Ш copy làm-chó ahihi ธ Ạヂʀ Ặϐㄷ
Cô m ca đi ti,nhóc béo vcmt nm đutương cho cô:iLão đi, ănđu đi.”

ThuùM va miódn sch ddày, chng cóúhng ăn niùnên ch khoáttay.

C V Trìxách tai nhócòbéo: “Cái đïtham ăn vôilương tâm này,ta mua c)r đu tương,ımi ăn hếtsch, cha liĮmi mt đĩamà vn giànhļvi ta. Thếļmà lão điľmi va vlà mi đưahết cho côta, mi quáđáng lm đyįnh.”

Nhóc béođkêu oai oái²trên không: “Cóİmi mt r,ĩđu tương thunchay thì mtr làm saoľno đưccc. Đĩtiên ti tinmau th tađxung…

Thu Míđi qua bnh, đến thngch Bch Ma:áThưng quân biếtbao nhiêu vítng đá HànũTinh dưi đáyísông?”

Bch Ma¹m mt ra:¸Đá Hàn Tinh,ɪloi đá khôngthuc ngũ hành,kiếm tiên hayïbinh khí scbén đu khôngth công phá,là bo vtThiên đế dùngđ trn ápăhung thú.”

“Tngíđá Hàn Tinhy cc kcng, dù làbúa, kiếm chaînhiu linh khí,òhung hãn đếnìđâu cũng khôngÏnh hưng gìéđến nó; la°nung không chy,nưc xi khôngmòn, sét đánhikhông nt; chuyêndùng đ ápchế pháp thut,³linh khí. Song,nhng dng cbình thưng nhân gian liìcó th đcíra đưc ítvn. Đá HànĬTinh là loiêđá rt quáil, nghe nóiđã có t(rt lâu, nidanh ngang đáĩChn Thiên thưngìc.” C VTrì tha cơcưp đưc ít¸đu tương đãĭbóc v caïnhóc béo, tinth b sungîmy câu.

“Có lihi thế nàocũng ch làđá, tri sinhɨvn vt cótương sinh tương²khc, chng ltng đá ykhông có khctinh à?” ThuïM hi.

“Có, Thiêníđế có mtcây tiêu Vân(Thưng chuyên dùngđ phá đáHàn Tinh nhưngđó là vtThiên đế quýîtrng nht, cũnglà tín vtìđính ưc viáĐế Hu. Đươngįnhiên, quan trngЇnht là tngļđá kia quámnh, là vtết thưng cđưc tri sinhïtri dưng, dùphá đưc nóthì cũng b:phn ph. Nóicách khác, chodù phá vïđưc đá HànTinh thì câytiêu Vân Thưng³cũng coi nhưîhng. Thiên đếs không chocô mưn đécu Long tháiũt Đông Hié– k vnĩphm lut triïđâu.” C VTrì nói thng.

“Saoanh biết… tôiũđnh cu Longthái t?”

CV Trì bÏmy ht đuvào ming nhainhép nhép: “Quennhau lâu vy²tôi còn khônghiu cô chc?ìCh đưc cáimnh mm nhưngìmm lòng, NguHoan cu xinmy câu làơkiu gì côch nghĩ cách,giúp.”
ǘm copy làm-chó ahihi ฦ Ṿㄝҷ ỢϞㄧ
“Sao anhãbiết tôi điígp Ngu Hoan?”Į
⊹ϓ copy làm chó ahihi ใ Ḭㆉɳ ṴАㅀ
thành Dn)Giang này cô{còn quen ai{na? Na đêmra ngoài thìâch có gpíNgu Hoan thôi,li còn cưpthc ăn camèo.”
¤Г yen nhishark.wordpress.com ฐ ịゼễ ốՀう
Thu Múgiơ tay chvào mt anhIta: “C VTrì, anh theoÍdõi tôi.”
äê copy-làm~chó ahihi ჴ Ỷヅế ỵϳㅻ
CêV Trì cưiàct nh, gpngón tay côli ri bthêm my htíđu tương vàoming: “Hê hê,Ích ti đêmdài dng dcbun t quá.”
ěՃ copy-làm~chó ahihi ไ ἢㅻừ Ṯ3ぃ
Thu M đnhđp anh ta,Bch Ma đngdy nói: “NếuÏNgu Hoan chưagiao dch gìɨvi tim cmếđ thì timcm đ pháicô ti đây³đ
ɘԸ yennhishark @ wordpress.com ໗ Ḋㅍ/ ềУㅹ
Chuyn này…ũlà bí mt.”Nói không biếtùthì mt mtquá.
ỏϐ copy-làm~chó ahihi ໝ Ẵㅿż ḠΑソ
Trên đưng vphòng, Thu Mcòn mi suyĪnghĩ, nếu nhhưng ca đaothương gió chplên đá HànTinh không đáng¸k thì hy(vng cu đưcthái t TúcjDn là rtmng manh. Hơnna, Bch Manói ch có¹tiêu Vân Thưngca Thiên đếúmi phá đưcjtng đá y,tiếng tiêu làmv đá? Mtãsuy nghĩ chtĩlóe lên, cóĩv cô đoánđưc cách dùngcây đàn ctrong tay Ngu²Hoan ri.
ũМ đi.copy nhục vãi.lìn സ Ṋㅿ║ ấЗお
Cht, mtlung khí lnhp ra tkhe h trongphòng khách, ThuM sinh nghi,Їthình lình đyca đi vào.
ǻu đi copy nhục vãi lìn ๙ ἡタź ỀРか
ĐngCơ t t?”ī
♪Յ copy làm-chó ahihi ข Ḯㄽặ ăSㅌ
“Sao? Mi raɩngoài my ngàymà đến khítc ca tôiìcũng không nhnra à?” Đng¹Cơ đng dyìkhi ghế hoalê, chm rãi¹đi đến cnhquan sát côThuM: “Ri timícm đ UMinh, khí sc²cô có výngày càng ttàlên nh? Liăcòn có tâmútrng cãi nhau,Їtrêu đùa viɪtiên cơ đy,[xem ra doònày sng thnhthơi nh.”
ę> yennhi shark.wordpress.com ഒ ἒㄦɣ ὖ4ご
“Tôi…ólà hai vètiên kia cĭkhăng khăng đitheo tôi đy.ũĐúng ri, saobng dưng ĐngCơ t tli đến đâythế?”
ųk ao-nhà-Cá ห Ḯぐʘ ỗѨㅍ
Tuy banđu là côgin di b{đi nhưng ĐngЇCơ đã đếntìm cô trưcÎthì cô cũngkhông nên mtisưng mày xaõna, du saoơhin gi timcm đ cũngĩdo Đng Cơăqun lý, côch là chân,chy vt thôi.
×І yennhi shark.wordpress.com Ⴟ Ḛえү ḺϮㄥ
“Tôi³ti góp scgiúp Ngu Hoan.”(
ڄѺ ao nhà Cá რ Ữぁʚ ẶΣㄣ
“Rt cuc Ngu]Hoan làm giaoàdch gì vi:tim cm đjvy?”
ǎG yen nhishark @ wordpress.com ჻ Ḅㄞỳ ẺИㅉ
Đng Cơlc đu: “Khôngcó gì hết.”ì
äН yen nhishark.wordpress.com Ⴂ Ủぐǿ ộУㄻ
Vy t boļtôi đến…
ɗ copy làm chó ahihi Ⴇ Ṿㄟظ ὧ”ㆌ
“Côjch cn làmímt vic, bov mt vt.”ì
ņΐ yen nhishark.wordpress.com Ⴠ Ùㄨǜ ὦảㆄ
Đng Cơ ghéjsát vào taiThu M, gingđiu như ralnh: “Cô btúbuc phi làmíđưc. Đàn TùSinh trong tayīNgu Hoan làìbo vt, tuyìt trong timcm đ chúngđta mà ra{nhưng s nhanhéchóng có ngưi)cưp đi, mcìđích ln nàyóca cô làìgi đưc câyđàn.”
ềԲ copy làm chó ahihi პ ὓㄹŏ ὣΞㄵ
“Ai sĩđến cưp đàn?Cho dù cóngưi mun cưpòthì vi pháplc ca tôi…
ÿN copy làm chó ahihi პ ửさɓ ὄΕㅁ
“Nếu là ngưi°khác thì đươngļnhiên s khôngùđến phiên côênhưng ngưi đólà thn tônìThiên Quyết nênmi phái côđi. Tôi khôngɨquan tâm côjdùng cách gì,ãk c làquyến rũ cũngphi gi đưcđàn.”
ںΚ đi copy nhục-vãi-lìn ზ ὃㄢڧ ṞЫㅅ
Thn tônЇThiên Quyết! Muncưp đàn!
ữ# copy làm-chó ahihi ล ὤㄥņ ṨEㄣ
Thu M:“… Quyến rũ³mà hu hiuíthì cũng đưc{đy!
÷q ao-nhà-Cá Ⴀ ậㄜᴥ ṠÉㅺ
Đng Cơ lưnũmt vòng quanhĩThu M, cưiìkh: “Nếu côókhông hoàn thànhđưc nhim vĩln này… CôÍcòn chưa biếtíhình pht caĪtim đ UíMinh nh? Soìra thì hìnhpht mưiɨtám tng đaơngc còn nhõhơn nhiu. Nếucô mun th,ătôi cũng khôngngi đâu.”
±^ đi copy nhục-vãi-lìn შ Ḋこү Ã-ㄽ
ThuM lnh run:ĩ“Tôi s cgng hết sc.”
ǘѬ đi copy nhục vãi lìn Ⴀ ịソ۲ ṚПか
Đng Cơ gtõđu tha mãn.
ℵΖ copy làm.chó ahihi Ⴐ ềㄵẹ ẤТテ
ThuM li hi:í“Tim cm đìchưa bao giílàm ăn lįvn, không lí¹nào li khôngly bt cth gì caïNgu Hoan raèđi. Tôi khônghiu rt cucichuyn này làthế nào.”
ʓՕ yen nhishark.wordpress.com ഇ Ẻテě Ḝϐう
Khôngívi, cô sĩbiết sm thôi.”ɨ

2 bình luận về “U Minh – Chương 74

  1. Người đọc cũng tò mò lắm nèe. Chắc sau này Túc Dẫn sẽ được thả ra thôi đúng ko? Thương thật đấy nhưng mà để SE truyện này là đúng, Ngu Hoan làm ko xứng chức nữ chính. Chưa thấy nữ chính nào vì thằng khác mà giày vò nam chính chết dở sống dở như vậy luôn á, dù là anh tình nguyện haizzzz Cặp đôi này còn ngốc nghếch hơn cả cặp đôi trước. Tò mò chương sau quá điiiiiu

    Đã thích bởi 2 người

Bình luận về bài viết này