Chương 74
Edit: Miên
Beta: Cá không biết bay
Tiệm cầm đồ U Minh
Tâm trạng Thiên Thí Quân rất tốt, sai Tiểu Bồ Đề buông rèm lụa đỏ khắp bốn phía chòi thủy tạ trong tiệm.
Sau đó, y tự tay dập tắt mê tàng hương trong lò, đổi thành Mạn Đà La.
Thiên Thí Quân ngồi xếp bằng trên nệm cói, đầu gối đặt chiếc đơn huyền cầm nhưng không đánh, chỉ lặng lẽ nhìn ra dòng Vong Xuyên phủ kín sương mù.
Tiểu Bồ Đề buông rèm xong thì chạy lại hỏi: “Thiên Thí Quân đã ôm đàn lâu vậy rồi sao còn chưa đánh?”
Thiên Thí Quân cúi đầu nhìn dây đàn tỏa linh quang: “Không phải đàn của ta, tất không đánh được.”
“Tại sao lại không được?” Tiểu Bồ Đề ngồi xuống bên cạnh.
Đàn này khác với những loại khác, đàn thông thường sẽ có năm hoặc bảy dây nhưng đàn này lại chỉ có một, Tiểu Bồ Đề thử gảy nhẹ dây đàn.
Dây đàn rung lên dữ dội, sau đó bắn ra một luồng lực cực mạnh, hất Tiểu Bồ Đề ra xa mấy trượng.
Tiểu Bồ Đề dùng mũi chân hãm lại, tạo thành một vệt dài trên sàn nhà mà vẫn không có cách nào giữ mình khỏi văng về phía dòng Vong Xuyên phía sau. Lúc sắp rơi xuống thì được Thiên Thí Quân tung ra một luồng sáng bạc đỡ được.
“Quả là cây đàn lợi hại.” Tiểu Bồ Đề vuốt ngực, quay lại cạnh Thiên Thí Quân. Cô nàng có vẻ hứng thú với cây đàn nên nghển cổ lên ngắm nghía.
Thiên Thí Quân đẩy đầu cô về: “Khách đến rồi, ra mời vào.”
Tiểu Bồ Đề dẫn một cô gái từ trong sảnh đến nhà thủy tạ, vừa đi vừa khen: “Mắt tỷ tỷ đẹp quá.” Cô sờ lên mắt mình, so ra thì mắt cô có vẻ nhỏ hơn.
Thiên Thí Quân luôn ngạo mạn lạnh lùng, trông thấy vị khách này lại nở nụ cười, đặt cây đàn lên bàn ngọc rồi đứng dậy nói: “Cô nương Ngu Hoan, tôi chờ cô đã lâu.”
Sau khi hồn phách Ngu Hoan từ trong bức tranh lạc vào không gian xa lạ này thì được một cô bé trông hơi khờ khạo dẫn đến nhà thủy tạ, nàng hoang mang hỏi: “Ngươi là ai? Đây là đâu?”
Thiên Thí Quân không đáp, ánh mắt lướt qua đàn cổ trên bàn ngọc: “Nó cũng chờ cô rất lâu rồi, cô đến đàn thử một khúc đi.”
—
Lúc đám Thu Mộ rời khỏi mê tàng giới, Bạch Ma vẫn đang nghiêm chỉnh ngồi trên ghế trông giữ cơ thể của hai người một thú trong quán trọ Dẫn Giang, dáng vẻ vẫn nghiêm túc, cẩn thận như thường ngày.
Thấy hai người trên nệm hương bồ lần lượt mở mắt, anh ta như thở phào: “Sao lần này lại lâu thế?”
Cổ Vị Trì vươn vai, liếc Thu Mộ: “Còn không phải vì cô ta lề mề sao.”
Thu Mộ không buồn đáp lại, chỉ vỗ nhóc béo còn đang mê man dưới chân: “Dậy đi, dậy đi.”
Nhóc béo vẫn nằm im.
Cổ Vị Trì cũng véo cái tai đầy lông của nó: “Trời mưa rồi, sấm sét đến rồi…”
Nhóc ta vẫn không nhúc nhích.
Chắc không phải hồn phách nhóc béo vẫn kẹt trong mê tàng giới chưa ra được đấy chứ… Thế thì nguy mất.
Đi vào mê tàng giới của Ngu Hoan lần nữa không khó nhưng hồn phách nhóc béo đang bị kẹt ở mê tàng giới mà họ vừa ra khỏi, nếu đi vào mê tàng giới lần nữa thì sẽ là một mê tàng giới mới, một vòng tuần hoàn mới. Tuy cũng thuộc hồi ức của một người nhưng lại là một huyễn cảnh riêng, không liên quan gì đến mê tàng giới lần trước. Mê tàng giới từng được vào sẽ biến mất khi sứ giả quay về, nếu thần thức hồn phách không quay về cùng sứ giả thì sẽ không về được nữa.
Đây là nguy hiểm lớn nhất khi đi vào mê tàng giới.
Thu Mộ hoảng hốt lay nhóc béo, thằng ngốc này đột nhiên yên tĩnh khiến cô không quen. Bỗng Bạch Ma bế nhóc béo lên bằng một tay, tay kia phẩy một cái, biến ra đĩa đùi gà cháy tỏi thơm nức mũi.
Mũi nhóc béo giật giật, nhoáng cái đã mở choàng mắt bổ nhào lên bàn: “A! Đùi gà!”
Cổ Vị Trì giơ ngón tay cái: “Lão Bạch, được đấy. Ông hiểu suy nghĩ của thú cưng nhất, hay là giao con kỳ lân giữ cửa nhà Lão Quân cho ông giải quyết nhé.”
“Không.”
“Ông có thể phũ phàng từ chối tôi thế à?”
Bạch Ma tung chưởng về phía Cổ Vị Trì đang cười nham nhở rồi đi sang phía Thu Mộ: “Sao rồi? Ngu Hoan đã giao dịch gì với tiệm cầm đồ? Hồn phách à?”
Thu Mộ lắc đầu, nói thật: “Không trao đổi gì cả.”
Thành Dẫn Giang chìm vào màn đêm, mở cửa sổ ra là có thể trông thấy màn sương mỏng trên mặt sông mênh mông, bên dưới mặt nước thoạt trông yên ả ấy đang giam giữ một rồng, một thú.
Cách đó không xa là ánh đèn le lói của lầu Tàng Hoan, khách khứa ăn vận lộng lẫy ra vào nườm nượp, thi thoảng lại có tiếng ồn ào truyền đến bên cửa sổ.
Thu Mộ đóng cửa, cô không hiểu nổi vụ làm ăn này. Từ lúc mở cửa đến nay, tiệm cầm đồ U Minh chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn, linh hồn là vật trao đổi tiệm cầm đồ thích nhất.
Ngu Hoan quả thật đã đến tiệm cầm đồ, cây đơn huyền cầm cũng do chính tay Thiên Thí Quân trao cho cô ấy nhưng Thiên Thí Quân không hề yêu cầu bất cứ thứ gì, cứ như người từ thiện phát cháo cho người nghèo vậy.
Nhưng cây đơn huyền cầm kia tuyệt đối không phải cháo, tuy cô chưa thấy bao giờ nhưng chỉ cần nhìn dây đàn cũng biết không phải vật tầm thường.
Chưa một ai gảy được cây đàn ấy, chỉ chạm nhẹ đã có khả năng bị tổn thương đến tâm mạch, nội tạng.
Đó cũng chính là cây đàn cổ mà Ngu Hoan dùng để mê hoặc tâm trí người khác.
Thu Mộ định điều tra lầu Tàng Hoan thêm lần nữa.
Trong phòng hoa, Ngu Hoan sai nha hoàn thay cho nàng một bộ váy lộng lẫy trễ ngực, nàng ngồi trước gương đồng, tô xong son môi rồi chuẩn bị cho lần thôi miên tiếp theo.
Nhấp thiếp son đỏ thẫm, bờ môi căng mọng, diễm lệ tựa máu, nốt ruồi mĩ nhân đỏ tươi điểm nơi khóe mắt, vừa nguy hiểm lại vừa mê hoặc.
Nha hoàn mở cửa ra ngoài thay nước, Ngu Hoan bỗng nhìn thấy một người qua gương đồng.
Nàng quay lại, quả nhiên có người đứng sau, Ngu Hoan nhanh chóng với cây đàn cổ trên bàn trang điểm, tay vừa chạm đến đuôi đàn đã nghe đối phương nói: “Tiệm cầm đồ U Minh, Thu Mộ.”
Ngu Hoan tức khắc thu tay lại, ôm chặt lấy ngực rồi nhìn người kia.
“Đại đương gia làm giao dịch với cô lúc trước có việc không đến được nên sai tôi đến gặp cô.” Thu Mộ thấy Ngu Hoan không tỏ ra đề phòng rõ ràng như lúc trước thì ngồi vào bàn, tự rót cho mình một chén trà.
“Cô nương là người của tiệm cầm đồ? Vậy cô đến đây để…”
Thu Mộ thưởng trà, mặt mày trông có vẻ bí hiểm nhưng thực ra là đang ngây người, bởi cô cũng không biết mình đến đây làm gì.
Ngu Hoan không làm giao dịch với tiệm cầm đồ, vậy Đồng Cơ bảo cô đến đây làm gì? Lẽ nào muốn đùa cô? Nhưng Đồng Cơ không phải người rảnh rỗi như thế.
Thu Mộ nhìn cây đàn cổ: “Tôi muốn biết tại sao cô lại đánh được cây đàn này?”
Ngu Hoan đưa mắt về phía cây đàn, lắc đầu: “Lúc Thiên Thí Quân đưa cây đàn cho tôi đã nói nó chỉ thuộc về tôi, cũng chỉ có nó mới có thể cứu được người tôi muốn cứu.”
“Dùng tiếng đàn mê hoặc tâm trí con người, rồi đưa những người đó xuống đáy sông đục đá. Tảng đá kia lớn như vậy, đục mười năm cũng chỉ đục được ít đá vụn, cô muốn đục đến lúc nào? E là có đưa toàn bộ trai tráng của thành Dẫn Giang xuống cũng chưa chắc đã đục thủng được tảng đá ấy mà cứu người.”
“Khi ấy tôi cũng nghĩ như cô, cứ chậm chạp như thế thì không biết phải mất bao lâu. Vậy nên sau đó tôi đã đến tiệm cầm đồ tìm Thiên Thí Quân để bảo y chỉ cho cách cứu người nhanh hơn, thế nhưng người trong tiệm không chịu gặp tôi. Sau này cô gái bên cạnh Thiên Thí Quân truyền lời từ xa cho tôi, nói là đừng vội, thời cơ chưa đến. Tôi chỉ có thể dùng tiếng đàn dụ người xuống sông đục đá, dù chỉ có ít đá vụn cũng đã là hi vọng với tôi rồi.”
“Nếu thái tử Túc Dẫn được cứu ra thì cô định thế nào?” Thu Mộ vốn chỉ thuận miệng hỏi nhưng Ngu Hoan lại kích động nắm tay cô: “Cô nương có ý gì? Có phải thời cơ mà tiệm cầm đồ các người nói đã đến, các người định giúp tôi cứu Túc Dẫn ra ư?”
Đâm lao phải theo lao, Thu Mộ không đáp thẳng mà chuyển chủ đề: “Tôi hỏi là nếu Túc Dẫn được cứu thì cô định theo y về Đông Hải làm thái tử phi hay là…” Quay về sơn trang Liệt Cẩm bầu bạn với Bạch Tiêu Hoàng đang trên bờ vực sinh tử.
“Tôi không nghĩ nhiều đến vậy, chỉ muốn cứu được người ra trước đã. Chỉ cần cứu được huynh ấy ra, muốn tôi làm gì cũng được.”
Hiển nhiên cảm xúc của nàng ta vẫn đang rất kích động, chỉ thể hiện rõ quyết tâm cứu người chứ không thỏa mãn được lòng hiếu kì của Thu Mộ, thực ra cô muốn biết sau khi trải qua tất cả những chuyện này, cuối cùng Ngu Hoan sẽ chọn ở bên ai trọn đời.
Cô vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi tiếp: “Cô không định đến thăm Bạch Tiêu Hoàng một lần sao? Mười năm rồi, hình như cô chưa từng quay lại sơn trang gặp anh ta nhỉ?”
Sắc mặt Ngu Hoan ảm đạm: “Tôi… tôi không có mặt mũi nào gặp chàng.”
Thu Mộ cũng không tiện hỏi không có mặt mũi gặp phu quân vì quay lại nghề cũ, làm hoa khôi quyến rũ vô số đàn ông hay vì trái tim đã trao người khác.
₠Ш copy làm-chó ahihi ธ Ạヂʀ Ặϐㄷ
Cô mở cửa đi tới,ủnhóc béo vốcẹmột nắm đậuảtương cho cô:i“Lão đại, ănẹđậu đi.”
ThuùMộ vừa mớiódọn sạch dạằdày, chẳng cóúhứng ăn nổiùnên chỉ khoátỉtay.
Cổ Vị Trìặxách tai nhócòbéo: “Cái đồïtham ăn vôilương tâm này,ịta mua cả)rổ đậu tương,ımi ăn hếtḷsạch, chừa lạiĮmỗi một đĩaệmà vẫn giànhļvới ta. Thếļmà lão đạiľmi vừa về‹là mi đưaẹhết cho côỵta, mi quáứđáng lắm đấyįnhớ.”
Nhóc béođkêu oai oái²trên không: “Cóİmỗi một rổ,ĩđậu tương thuầnạchay thì mộtẳrổ làm saoľno đượccc. Đồĩtiên ti tiệnộmau thả tađxuống…”
Thu Mộíđi qua bọnảhọ, đến thẳngứchỗ Bạch Ma:á“Thượng quân biếtảbao nhiêu vềítảng đá HànũTinh dưới đáyísông?”
Bạch Ma¹mở mắt ra:¸“Đá Hàn Tinh,ɪloại đá khôngẽthuộc ngũ hành,ἰkiếm tiên hayïbinh khí sắcḷbén đều khôngἵthể công phá,ễlà bảo vậtỗThiên đế dùngẻđể trấn ápăhung thú.”
“Tảngíđá Hàn Tinhịấy cực kỳọcứng, dù làờbúa, kiếm chứaînhiều linh khí,òhung hãn đếnìđâu cũng khôngÏảnh hưởng gìéđến nó; lửa°nung không chảy,ỹnước xối khôngỉmòn, sét đánhikhông nứt; chuyênἲdùng để ápẩchế pháp thuật,³linh khí. Song,ἵnhững dụng cụẵbình thường ởặnhân gian lạiìcó thể đụcíra được ítốvụn. Đá HànĬTinh là loạiêđá rất quáiặlạ, nghe nóiἴđã có từ(rất lâu, nổiểdanh ngang đáĩChấn Thiên thượngìcổ.” Cổ VịỷTrì thừa cơễcướp được ít¸đậu tương đãĭbóc vỏ củaïnhóc béo, tiệnḽthể bổ sungîmấy câu.
“Có lợiἲhại thế nào‹cũng chỉ làợđá, trời sinhɨvạn vật cóởtương sinh tương²khắc, chẳng lẽḻtảng đá ấyẩkhông có khắcểtinh à?” ThuïMộ hỏi.
“Có, Thiêníđế có mộtằcây tiêu Vân(Thượng chuyên dùngịđể phá đáỡHàn Tinh nhưngậđó là vậtἴThiên đế quýîtrọng nhất, cũngἴlà tín vậtìđính ước vớiáĐế Hậu. Đươngįnhiên, quan trọngЇnhất là tảngļđá kia quáḹmạnh, là vậtếtừ thượng cổẽđược trời sinhïtrời dưỡng, dùḻphá được nóểthì cũng bị:phản phệ. Nóiậcách khác, choẻdù phá vỡïđược đá HànỷTinh thì câyỹtiêu Vân Thượng³cũng coi nhưîhỏng. Thiên đếỉsẽ không choỉcô mượn đểécứu Long tháiũtử Đông Hảié– kẻ vốnĩphạm luật trờiïđâu.” Cổ VịḻTrì nói thẳng.
“Saoờanh biết… tôiũđịnh cứu Longἴthái tử?”
CổịVị Trì bỏÏmấy hạt đậuịvào miệng nhaiứnhép nhép: “Quenịnhau lâu vậy²tôi còn khôngỹhiểu cô chắc?ìChỉ được cáiịmạnh mồm nhưngìmềm lòng, NguịHoan cầu xinịmấy câu làơkiểu gì côợchả nghĩ cách,giúp.”
ǘm copy làm-chó ahihi ฦ Ṿㄝҷ ỢϞㄧ
“Sao anhãbiết tôi điígặp Ngu Hoan?”Į
⊹ϓ copy làm chó ahihi ใ Ḭㆉɳ ṴАㅀ
“Ở thành Dẫn)Giang này cô{còn quen ai{nữa? Nửa đêmẽra ngoài thìâchỉ có gặpíNgu Hoan thôi,ờlại còn cướpḻthức ăn củaảmèo.”
¤Г yen nhishark.wordpress.com ฐ ịゼễ ốՀう
Thu Mộúgiơ tay chỉỳvào mặt anhIta: “Cổ VịễTrì, anh theoÍdõi tôi.”
äê copy-làm~chó ahihi ჴ Ỷヅế ỵϳㅻ
CổêVị Trì cườiàcợt nhả, gậpỉngón tay côẩlại rồi bỏửthêm mấy hạtíđậu tương vàoấmiệng: “Hê hê,Íchỉ tại đêmỡdài dằng dặcẻbuồn tẻ quá.”ợ
ěՃ copy-làm~chó ahihi ไ ἢㅻừ Ṯ3ぃ
Thu Mộ địnhẩđạp anh ta,ỗBạch Ma đứngểdậy nói: “NếuÏNgu Hoan chưaởgiao dịch gìɨvới tiệm cầmếđồ thì tiệmỹcầm đồ pháiịcô tới đây³để…”
ɘԸ yennhishark @ wordpress.com ໗ Ḋㅍ/ ềУㅹ
“Chuyện này…ũlà bí mật.”ởNói không biếtùthì mất mặtạquá.
ỏϐ copy-làm~chó ahihi ໝ Ẵㅿż ḠΑソ
Trên đường vềửphòng, Thu Mộỳcòn mải suyĪnghĩ, nếu ảnhốhưởng của đaoẻthương gió chớpịlên đá HànẫTinh không đáng¸kể thì hy(vọng cứu đượcḻthái tử TúcjDẫn là rấtỵmỏng manh. Hơnḽnữa, Bạch Maễnói chỉ có¹tiêu Vân Thượngἲcủa Thiên đếúmới phá đượcjtảng đá ấy,ọtiếng tiêu làmụvỡ đá? Mộtãsuy nghĩ chợtĩlóe lên, cóĩvẻ cô đoánἴđược cách dùngềcây đàn cổữtrong tay Ngu²Hoan rồi.
ũМ đi.copy nhục vãi.lìn സ Ṋㅿ║ ấЗお
Chợt, mộtḻluồng khí lạnhỗập ra từỉkhe hở trongữphòng khách, ThuốMộ sinh nghi,Їthình lình đẩyằcửa đi vào.
ǻu đi copy nhục vãi lìn ๙ ἡタź ỀРか
“ĐồngồCơ tỷ tỷ?”ī
♪Յ copy làm-chó ahihi ข Ḯㄽặ ăSㅌ
“Sao? Mới raɩngoài mấy ngàyởmà đến khíợtức của tôiìcũng không nhận‹ra à?” Đồng¹Cơ đứng dậyìkhỏi ghế hoaἷlê, chậm rãi¹đi đến cạnhẫquan sát côThuửMộ: “Rời tiệmícầm đồ UἲMinh, khí sắc²cô có vẻýngày càng tốtàlên nhỉ? Lạiăcòn có tâmútrạng cãi nhau,Їtrêu đùa vớiɪtiên cơ đấy,[xem ra dạoònày sống thảnhịthơi nhỉ.”
ę> yennhi shark.wordpress.com ഒ ἒㄦɣ ὖ4ご
“Tôi…ólà hai vịètiên kia cứĭkhăng khăng điệtheo tôi đấy.ũĐúng rồi, saoịbỗng dưng ĐồngầCơ tỷ tỷἲlại đến đâyỗthế?”
ųk ao-nhà-Cá ห Ḯぐʘ ỗѨㅍ
Tuy banừđầu là côọgiận dỗi bỏ{đi nhưng ĐồngЇCơ đã đếnỉtìm cô trướcÎthì cô cũngệkhông nên mặtisưng mày xỉaõnữa, dẫu saoơhiện giờ tiệmịcầm đồ cũngĩdo Đồng Cơăquản lý, côịchỉ là chân,chạy vặt thôi.
×І yennhi shark.wordpress.com Ⴟ Ḛえү ḺϮㄥ
“Tôi³tới góp sứcἰgiúp Ngu Hoan.”(
ڄѺ ao nhà Cá რ Ữぁʚ ẶΣㄣ
“Rốt cuộc Ngu]Hoan làm giaoàdịch gì với:tiệm cầm đồjvậy?”
ǎG yen nhishark @ wordpress.com ჻ Ḅㄞỳ ẺИㅉ
Đồng Cơἷlắc đầu: “Khôngỳcó gì hết.”ì
äН yen nhishark.wordpress.com Ⴂ Ủぐǿ ộУㄻ
“Vậy tỷ bảoļtôi đến…”
ɗ copy làm chó ahihi Ⴇ Ṿㄟظ ὧ”ㆌ
“Côjchỉ cần làmímột việc, bảoằvệ một vật.”ì
ņΐ yen nhishark.wordpress.com Ⴠ Ùㄨǜ ὦảㆄ
Đồng Cơ ghéjsát vào taiựThu Mộ, giọngἷđiệu như raỳlệnh: “Cô bắtúbuộc phải làmíđược. Đàn TùỡSinh trong tayīNgu Hoan làìbảo vật, tuyìtừ trong tiệmửcầm đồ chúngđta mà ra{nhưng sẽ nhanhéchóng có người)cướp đi, mụcìđích lần nàyócủa cô làìgiữ được câyẫđàn.”
ềԲ copy làm chó ahihi პ ὓㄹŏ ὣΞㄵ
“Ai sẽĩđến cướp đàn?ẵCho dù cóặngười muốn cướpòthì với phápờlực của tôi…”ắ
ÿN copy làm chó ahihi პ ửさɓ ὄΕㅁ
“Nếu là người°khác thì đươngļnhiên sẽ khôngùđến phiên côênhưng người đóớlà thần tônìThiên Quyết nênẵmới phái côạđi. Tôi khôngɨquan tâm côjdùng cách gì,ãkể cả làịquyến rũ cũngẳphải giữ đượcḷđàn.”
ںΚ đi copy nhục-vãi-lìn ზ ὃㄢڧ ṞЫㅅ
Thần tônЇThiên Quyết! Muốnẽcướp đàn!
ữ# copy làm-chó ahihi ล ὤㄥņ ṨEㄣ
Thu Mộ:ả“…” Quyến rũ³mà hữu hiệuíthì cũng được{đấy!
÷q ao-nhà-Cá Ⴀ ậㄜᴥ ṠÉㅺ
Đồng Cơ lượnũmột vòng quanhĩThu Mộ, cườiìkhẽ: “Nếu côókhông hoàn thànhụđược nhiệm vụĩlần này… CôÍcòn chưa biếtíhình phạt củaĪtiềm đồ UíMinh nhỉ? Soìra thì hìnhἲphạt ở mườiɨtám tầng địaơngục còn nhẹõhơn nhiều. Nếuầcô muốn thử,ătôi cũng khôngớngại đâu.”
±^ đi copy nhục-vãi-lìn შ Ḋこү Ã-ㄽ
ThuỉMộ lạnh run:ĩ“Tôi sẽ cốữgắng hết sức.”ợ
ǘѬ đi copy nhục vãi lìn Ⴀ ịソ۲ ṚПか
Đồng Cơ gậtõđầu thỏa mãn.
ℵΖ copy làm.chó ahihi Ⴐ ềㄵẹ ẤТテ
ThuửMộ lại hỏi:í“Tiệm cầm đồìchưa bao giờílàm ăn lỗįvốn, không lí¹nào lại khôngẫlấy bất cứữthứ gì củaïNgu Hoan raèđổi. Tôi khôngỷhiểu rốt cuộcichuyện này làἴthế nào.”
ʓՕ yen nhishark.wordpress.com ഇ Ẻテě Ḝϐう
“Khôngívội, cô sẽĩbiết sớm thôi.”ɨ
Đồng Cơ tiệm Cầm đồ sao có vẻ bắt nạt Thu Mộ quá nhỉ. Sao cứ toàn bắt người ta đi cướp đồ, giành đồ với thần tôn.
ThíchĐã thích bởi 2 người
Người đọc cũng tò mò lắm nèe. Chắc sau này Túc Dẫn sẽ được thả ra thôi đúng ko? Thương thật đấy nhưng mà để SE truyện này là đúng, Ngu Hoan làm ko xứng chức nữ chính. Chưa thấy nữ chính nào vì thằng khác mà giày vò nam chính chết dở sống dở như vậy luôn á, dù là anh tình nguyện haizzzz Cặp đôi này còn ngốc nghếch hơn cả cặp đôi trước. Tò mò chương sau quá điiiiiu
ThíchĐã thích bởi 2 người