Chương 31: Hoàng hậu quỷ 13
Edit: Méo
Beta: Cá bê tha
Hoàng cung nước Lương, đại điện Chính Hòa, vàng bạc, ngọc ngà châu báu trang hoàng xa hoa.
Thái tử Chu Chí bận mãng bào bốn vuốt đang quỳ trong điện, dáng vẻ khiếp sợ.
Một cô gái trẻ cũng đang run lẩy bẩy quỳ rạp sau lưng thái tử.
Tam hoàng tử Chu Dục lặng lẽ đứng thẳng tắp bên cạnh bức bình phong mười ba mĩ nhân, mặt không cảm xúc.
Tiểu thái giám sau lưng anh ta cúi thấp đầu nhưng đôi mắt tròn xoe vẫn đảo quanh, lén quan sát tình hình trong điện.
Trong điện, người ngồi trên cao là hoàng đế nước Lương, mặt mày thịnh nộ, dường như đang vô cùng kiềm chế, nghe thấy tiếng khóc nức nở phiền não thì không nén được cơn giận, ném chiếc vòng hắc ngọc lên tường.
“Choang”, chiếc vòng ngọc nhẵn bóng lập tức vỡ vụn.
“Thái tử, vòng hắc ngọc mà trẫm ban thưởng cho con, vì cớ gì con lại tặng nó cho Oanh tần của trẫm?”
Thái tử biết chuyện đã bại lộ, chỉ sợ càng chối cãi thì phụ hoàng càng ghét hơn, thẳng thắn thừa nhận may ra có thể khiến phụ hoàng bớt giận. Mồ hôi trên trán túa ròng ròng nhưng hắn không dám lau, môi run rẩy mà thưa: “Xin phụ hoàng hãy tha cho nhi thần lần này, nhi thần sai rồi, sau này không dám ngấp nghé phi tần của phụ hoàng nữa. Nếu còn tái phạm thì nhi thần nguyện lấy cái chết tạ tội, xuống suối vàng gặp mẫu phi.”
Hoàng đế thở gấp mấy hơi, dù sao cũng là con mình, lại nhớ đến mẹ thái tử mất sớm thì không khỏi mềm lòng, chỉ siết chặt tay vịn ghế rồng, nhất thời im lặng.
Oanh tần sau lưng thái tử bỗng lên tiếng: “Oanh tần cũng biết sai rồi, xin hoàng thượng tha cho thần thiếp, thần thiếp…”
“Đày ả tiện nhân trơ trẽn này vào lãnh cung!”
Oanh tần vẫn gào khóc nức nở xin xá tội. Cô ta biết hình phạt này đã là nhẹ nhất rồi, song cô ta vẫn ôm hi vọng gặp may, mong hoàng đế nể tình ngày xưa cô ta tận tâm hầu hạ mà phạt nhẹ hơn, chỉ giam lỏng thôi. Như thế may ra cô ta mới còn cơ hội đổi vận.
Hoàng đế thấy cô ta không biết điều như thế thì lạnh lùng buông thêm câu: “Ban hình thiết quần.”
Tiếng khóc lóc cầu xin im bặt, Oanh tần nghe thấy ba chữ “hình thiết quần” thì lập tức ngất xỉu.
“Nhất thời hồ đồ? Sauểnày không dámếtái phạm nữaỉư?” Lão hoàngâđế đặt tayỉlên ngực. Lần[đầu thái tửẹtư thông vớiímột tú nữ,jông ta chưa:từng chiêu hạnhụcũng chưa sắcỷphong nên khôngắchỉ giận rồiởthôi, ai ngờịlần thứ haiЇhắn lại dámἶgửi thơ dâmạlên đầu giườngẽLinh mỹ nhânĩmới phong, bịổcấm túc mộtậtháng, thả rafchưa được baoĩlâu lại gianộdâm với Oanhứtần. Ông ngheéTam hoàng tửúnói “nhất thời”íthì chỉ thấyİvô cùng chóiïtai, vừa mớiľnguôi ngoai phầnẳnào lại lậpõtức nổi cơnộthịnh nộ, gạtìphăng chén sứễtrong tay Tam°hoàng tử đi,ụlệnh cho côngЇcông phạt tháiặtử ba mươiẹtrượng rồi mớiơcho về đôngịcung.
Bề ngoài thìḻTam hoàng tử[tỏ vẻ sợḽhãi, quỳ xuốngĨxin tha choἰthái tử nhưngềđôi mắt lạiìkhông có chútảthành ý nào,ừthậm chí thấpáthoáng vẻ đắcfý khó nhậnỏra.
Người đóng giảẵthái giám –ЇMộc Cẩn Nhiīđang đứng bên‹cạnh “chủ nhânànhà mình” cũngĩcực kì khôngếtình nguyện quỳìxuống.
Lúc này, cungìnhân lên bẩmịbáo Nhị hoàngịtử Chu Đìnhẻyết kiến, hoàngưđế chỉ phấtỉtay, không lênjtiếng.
Nhị hoàng tửἵkhông tới diệnЇthánh một mìnhômà dẫn theoẫmột mĩ nhânậmang vẻ đẹp}dị quốc.
“Nhi thầnữthỉnh an phụởhoàng.”
Mỹ nhânḷquấn mạt ngạchĮmàu cũng quỳ]xuống với Nhịỵhoàng tử, khôngİđợi hoàng đếỡhạ lệnh đãἰhơi ngẩng đầuìlên, đôi mắtἱsâu thẳm như:vô tình nhìnỏlên long ỷ.
Lãoĩhoàng đế thấyídung mạo tuyết]nhường của mĩ)nhân sau lưngặNhị hoàng tử,ývừa yêu mịĩlại vừa mangừnét dị quốcắthì cơn giậnôcũng biến mấtìhơn nửa.
Chu Đìnhỉthấy sắc mặtἳhoàng thượng tốtẫlên thì biếtïlà mĩ nhânïlần này hợp:nhãn phụ hoàng.ũY bất giácìcong môi, nhânàcơ hội cấtồtiếng: “Trước đóĩvài ngày, nhiơthần vô tình}có được yựnữ Tây Vực,ụy nữ nàyảxoa bóp rấtùgiỏi, lại ngheἷnói gần đâyïphụ hoàng bậnḻviệc nước đếnīmức lâm bệnhЇnên bèn dẫnộy nữ này‹đến cho phụếhoàng xem thử.”ỉ
Lão hoàng đếĬbình tĩnh liếcủnhìn mĩ nhânịTây Vực, nângítay áo, choÎmấy vị hoàngỉtử và đámữnô tài đứngídậy.
Mộc Cẩn Nhióbị quỳ đếnàmỏi lưng mỏiưgối, cô bĩuâmôi chậm rãiờđứng dậy, chầmơchậm xích lạiḻgần Tam hoàng‹tử, thì thầm:ỉ“Anh hai của{anh mắc bệnhõgì thế? Suốt²ngày tìm mẹữkế cho mình,ẫba ngày mộtỉngười, năm ngàyòmột đôi, tìmịtới nghiện luônírồi hả?”
ɸЋ đi-copy nhục~vãi~lìn ช ùㆁɜ ồϒㆊ
ChuЇDục đánh mắtjqua, ý bảoɩcô im lặng.
ůϜ ao nhà Cá ต ảㄾɔ ḚNソ
MộcľCẩn Nhi trợnḹmắt lườm anhἵta rồi mới)nhìn sang mỹênhân dị quốcễđang đứng trênănền gạch lưuịly.
ʔΨ yennhishark-wordpress.com ഇ Ửㄼņ ἀ^ㅾ
Y nữ?!
ữП đi copy nhục-vãi-lìn ഔ Ṿㆅɛ ḼНㅂ
Y nữÏdị quốc đềuằăn mặc thiếuụvải vậy à?ầBên trong bận‹áo đỏ bóạsát, phác họaìvóc dáng lảἵlướt, bên ngoàiìkhoác áo choàng(lụa mỏng manhịnửa kín nửaấhở, eo thonfmềm mại, trơnĩbóng không mảnhởvải che lại.
۴” yennhishark+wordpress.com ഴ Ẩㄤڬ ḞԿㄪ
Tuyérằng eo củaệmĩ nhân dịịquốc rất thon,ìda dẻ cũngÎrất mịn màng,ỉnhưng vừa nhìnĬtrang phục đãἶbiết y nữểnày không phảiđloại đứng đắn.
۳à yennhishark.wordpress.com ฤ Ṓぃğ ἧớお
Thếànhưng, lão hoàngỗđế lại bắtđđầu hừng hực,¹vẻ mặt tứcâgiận được thayấbằng hòa nhã.ḽÔng ta choệmọi người luiìxuống nghỉ ngơi,Ĩchỉ giữ yởnữ ở lạiíđể chữa bệnhİcho mình.
ځL yennhishark.wordpress.com ๐ áㄜʌ ἶΓツ
Trên lốiḽđi giữa thâmỏcung, Nhị hoàngĪtử và Tamἱhoàng tử cùngồđi sóng vai.
øШ đi copy nhục vãi lìn Ⴕ ὐㄝɲ ửԲッ
Nhịôhoàng tử Chu¹Đình lên tiếngẩtrước: “Tam đệ,ảdạo này Anẫphi nương nươngĩsống trong việníBố Cốc vẫnạkhỏe chứ? Tuyỷnương nương chưaïbị phụ hoàngẵtước phong hàoảnhưng phụ hoàngjcũng chưa từngἵđến thăm nươngįnương. Nghe nóiἶgió ở núiắBố Cốc lạnh:lắm, nhị caЇvẫn luôn muốnịtới bái kiếnờnương nương, khôngἳngờ phụ hoàngïlại cất nhắc,ígiao cho trọngịtrách trấn giữЇbiên cương. Nhịỉca bận rộn(không thể phân°thân nên đếnḹvẫn chưa giờặcó cơ hộiĩđến thăm.”
żХ yennhishark @ wordpress.com ഥ ἧぐō ἂԶダ
Tấtệnhiên, Chu Dụcặnhận ra vẻẳmỉa mai vàừkhoe khoang củaļNhị hoàng tử.ựẤn đường thoángávẻ nặng nề,ḽChu Dục quayỉsang, thản nhiênịnói: “Đa tạònhị ca đãànhớ tới mẫuĩphi, nương nươngãvẫn rất mạnhÏkhỏe. Tam đệừbiết nhị caễlà người bậnâbịu mà. Bậnĩđoán thánh ý,âbận đoán sởĬthích của tháiítử, lúc nàoἷcũng khéo tặngốmĩ nhân hợpịý thái tửἳcho phụ hoàng}đầu ấp tayốgối.”
ڷϢ yennhishark.wordpress.com ໘ Ḅㅺǒ ữՓㅿ
Chu Đìnhạngửa mặt cườiẩtràng dài: “Tamựđệ nghĩ nhiềuirồi. Nhị caỉchỉ một lòngợmuốn san sẻỵvới phụ hoàng,chứ không hề‹nghĩ gì khác.ḹLời này củaItam đệ nếuÍđể phụ hoàngỉnghe thấy làỉkiểu gì cũngịbị khiển tráchἲđấy.”
ʂ$ yennhishark.wordpress.com ຂ Ýおỹ êqヂ
Chu Dụcờcười giễu: “Nhịểca thông minhạnhư thế, đươngỉnhiên sẽ khôngờbẩm lại lờiĭcủa tam đệıcho phụ hoàngἵnghe, để tránhílàm bẩn mĩídanh hiền đứcịđộ lượng củaẳnhị ca.”
ŋL ao.nhà.Cá Ⴠ ἀくû Ḧáチ
ChuèĐình cũng tỏẽvẻ khinh thường,ìrảo bước nói:ἴ“Được rồi, khôngÏcòn sớm nữa,iđến lúc lênẹnúi Bố Cốc³đi săn rồi.ĩNhị ca ởởbiên cương đãơlâu, rất nhớ:phong cảnh mùađthu nơi ngoạiắô. Vừa sănỉbắn vừa đượcἴchiêm ngưỡng vẻởlá rách lụiửtàn của núiĨBố Cốc, quảÏlà thích chí.”ἷ
õѨ đi.copy nhục vãi.lìn ณ ἔご⊱ Ḏ,ㆇ
Lá rách lụiịtàn, rõ ràngἰlà chỉ Anỉphi nương nương.ÎMẫu phi đãéở ẩn, rờiɨxa tranh chấpĨchốn hậu cung,İthế mà vẫnÎphải chịu sựἱsỉ nhục củaỉtên tiểu nhânọvô sỉ này.
ɜΌ yennhishark.wordpress.com ຂ Êチʂ ỉΖㆄ
Bàn¸tay ẩn dướijtay áo thụngýcủa Chu Dục(siết chặt lại.¹Anh ta cốửđè nén cơnïphẫn nộ, nóiồvới bóng hình‹đang tiến bước{phóng khoáng: “NhịĪca đừng quênệđến hoàng lăngɪở ngoại thànhịđốt ít vàngìmã cho tứĭđệ, tứ đệìdưới suối vàngýmà biết chắcăchắn sẽ rấtãvui vẻ, đểọkhông uổng cáiḷchết của tứĩđệ.”
ɠϪ copy-làm~chó ahihi റ Ẽㅌل ὄРデ
Bước chânằung dung thoángἴkhựng lại, ChuÍĐình nghiến răngềhừ lạnh rồiĩphất tay áoỉrời đi.
ʁd copy làm chó ahihi თ Ụソč ÒХㄤ
Từ nhữngjmàn đấu đá[kiểu này, khôngảkhó để nhậnĮra các hoàngĺtử đều cóâý đồ riêng.ɨXem ra cảnhẹtượng hòa thuậnìtrong hoàng cungụthực chất lạiIchẳng hề yênɩbình, Nhị hoàngớtử và Tamđhoàng tử cựcỉkì không muốnĺthái tử đượcễyên ổn. Từẵxưa đến nay,ḻnguyên nhân khiếnīcác hoàng tửốlục đục chỉïcó một –ậtranh ngôi tháiàtử.
۵S copy làm chó ahihi ว òㅽʜ óѸㅀ
Ngay cả Mộc(Cẩn Nhi thầnựkinh thô cũngánhận ra điềuằấy. Thấy Nhịởhoàng tử điơxa, cô mớiἱdám tới gầnïChu Dục, nhănẽmặt nói: “Dụcộca ca, hoàng°cung phức tạpỉthật đấy. Anhĩem mà cứắphải lừa lọc,ígiậu đổ bìmẵleo, vạch trần²vết sẹo củaĪnhau vậy sao?”ạ
ặҀ copy làm chó ahihi Ⴏ Ṡㆀɗ ỪΛㅁ
Chu Dục thấyậxung quanh khôngícó ai mớiòkhẽ véo gươngỗmặt nhỏ nhắnỷcủa gã “tháiīgiám rởm” :ằ“Cẩn Nhi, em,không hiểu đâu.ấSinh ra ởẳtrong nhà đếĭvương thì phảiìchịu số mệnhònày. Tranh đoạt°may ra cònìcó khả năngưthắng, không tranhùthì chỉ cònửnước biến thànhĬvật hi sinhồcủa cho kẻỉđăng vị.”
ỹΆ copy làm-chó ahihi ใ ìㅇ₠ ḰՎㆈ
Anịphi có thể¹đi lên chứcἴnương nương caoĩquý thì đươngỉnhiên khả năngịquan sát đoánĩý không hềũthấp. Trước đấy,ắbà có nhậnựra tình cảmửmập mờ giữaấcon trai mìnhἲvà Mộc Cẩn²Nhi. Nhân lúcềcô ham uốngẽrượu nho, sayĨtúy lúy, bàĨđã nhắc đếnİviệc này.
ż7 copy làm-chó ahihi ๑ Úㅆʗ ṘSㅹ
“Dục Nhi,ÍCẩn Nhi đãĩđến tuổi lấyỉchồng rồi, nếuỉhai đứa tìnhòđầu ý hợpɨthì sao khôngẩmau chóng rướcẽcô nhóc vềĪvương phủ đi(thôi.”
ś< ao nhà Cá Ⴀ Ỹさұ ṢѠㅇ
Chu Dụcóngắm người đangíngủ say trênằgiường, thoáng ngâyôra rồi mớiĬđáp: “Chưa vộiịạ, gần đây¹ân sư DưÍTrần có mấyàquyển binh thưĩhiếm, muốn conịphải hiểu thậtἷtường tận, con,cũng rất hứngỉthú với thuậtặbày trận trongἱsách nên dạoἶnày con đangÎngày đêm nghiênicứu, sợ rằngỷsẽ không có[thời gian choâCẩn Nhi, chờúthêm chút nữaõcũng không muộn.”ị
ʊP copy làm-chó ahihi ჯ ỵㄟố ÔΞㅊ
Đương nhiên, Anĩphi nương nươngɨhiểu con traiļmình chỉ đangèviện cớ thoáiîthác, bà cũngốkhông ý kiếnÏgì thêm, chỉừnói: “Tùy conợthôi, nhưng lòngìdạ đạo trưởngìDư Trần quáỏsâu, rõ ràngảlà đạo sĩĭở ẩn màîlại tinh thôngÏquyền mưu chốnãcung đình, conĩphải cẩn thậnЇvới người này.”ộ
ǂХ copy-làm~chó ahihi ฒ ἐㄲẽ èՋぉ
Chu Dục cườiẫxùy: “Cẩn Nhiịlà cô béỵmồ côi mẹăđón về từểchỗ đạo trưởngἵDư Trần, nóiộnhư vậy, cóḷphải chúng taỉcũng nên đềởphòng Cẩn Nhiếkhông?”
ểЎ đi-copy nhục~vãi~lìn Ⴑ Ḍㄠڹ ḈPㅁ
An phiõngắm cô nhócɩđang ngủ sayỉsưa không biếtùtrời đất trênἰgiường, cười nói:(“Thế thì khôngăcần.”
ŷХ đi copy nhục vãi lìn പ Ṉゾɛ ựОㄺ
Một thoángộyên lặng, sắcỉmặt An phiởnương nương hiệnıvẻ nặng nề.¹Bà khẽ nói:đ“Mẹ hiểu suyậnghĩ trong lòngỉcon. Một khiỉcon đã lựa¸chọn tranh đoạtưhoàng vị vớiôcác hoàng tử‹khác thì tứcílà con đãÍchọn mệnh côỉquả. Con béãCẩn Nhi tínhếtình hồn nhiên,Ikhông chịu nổiềmấy trò đấuếđá giữa cácđphi tử đâu.ÏCon phải suyỉnghĩ cho kĩ,ỉhoàng vị khóícó được, song{chân tình lạiócàng khó hơn,ốrốt cuộc conἵmuốn thứ nàoựnhất?”
ğЎ ao nhà Cá ი Ṗかү ứΩㄲ
Chu Dụcļnhíu mày, cụpẹmắt đáp: “Conýhiểu chứ.”
ɗ‘ yennhishark @ wordpress.com ด ὶㅃڵ ἢtㄷ
Anôphi nương nươngằthở dài: “Đã¹nhiều năm trôiỹqua rồi màìđến giờ nghĩấlại, vụ ánÏđầu độc Tứıhoàng tử vẫnàkhiến mẹ sợ[hãi. Nhị hoàng:tử và tứầhoàng tử đềuỉdo Ninh phiầsinh hạ. ThếÎmà để giáàhọa mẹ, Ninhἵphi đã cấuĩkết với Nhị³hoàng tử, hạệđộc đứa conãdo mình rứtộruột đẻ ra.ảCon đấu với[cặp mẹ conẫrắn rết như¸vậy, sợ làịsẽ phải laoẽtâm khổ tứ,ìthận trọng từngɪbước. Mẹ luônĨkhuyên con, vươngḹvị là họa,ịbình an mới‹là phúc.”
čΊ yennhishark @ wordpress.com ฅ Ṧㄿ٩ Ẻ”ㅋ
ChuỏDục mím chặtàmôi, im lặngơrất lâu, tiếp{đó hành lễ¸với An phiỗrồi rời khỏiệphòng ngủ.
ðϒ copy làm-chó ahihi แ ὑこʒ ḲLㅆ
Chu Dụcựnghiên cứu binhİthư ròng rãèmột năm trờiĭvẫn chưa xong,ÎAn phi nươngínương từng nhắcĩđến hôn sựầvới Cẩn Nhiủnhưng đều bịĨChu Dục thờĩơ viện đủ]cớ, lần nàoïcũng dùng lí}do nghiên cứuÎbinh thư đểìlấp liếm.
ỡԼ ao nhà Cá โ Ṥㄳۼ Ọ_ㆆ
Ngày ấy,isương giá đãļtan, gió thổi(nhẹ nhàng.
ŝk yennhishark..wordpress.com ჰ ὶㄼ> ốΟㆄ
An phifnương nương đãímở lối điúmới, sắp xếpjcho Mộc CẩnớNhi đi xem[mắt.
ż< yennhishark-wordpress.com ჰ Ṻㄱặ Ḭưㄡ
Mặc dù trongựsố các nước,ỵnước Lương có{phong tục cởi[mở nhất, rất}nhiều đôi uyêníương tự địnhἵcả đời rồiốvề chung nhàľvới nhau, nhưng°nam nữ chưaòlập gia đìnhĩđi xem mắtọvẫn là chuyệnọchưa có trongõlịch sử.